Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1013 - Tát cho vài cái



Thế là đặt mông ngồi xuống bên cạnh Giang Trường Phụng, nhẹ nhàng đặt tay mình lên trên tay của cô, ấm áp dịu dàng mà dỗ dành: "Trường Phụng, em đây là oan uổng cho anh rồi, chúng ta đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, em còn không hiểu rõ anh à, trong lòng anh, em mới là người quan trọng nhất, em ở lúc anh vẫn còn là một thằng trai nghèo, thì đã nguyện ý theo anh, Trường Phụng, anh thật sự rất biết ơn em.""Anh còn nhớ rõ những điều này ư." Giang Trường Phụng trong lòng vẫn luôn biết rằng Mã Lỗi không phải người không biết tri ân, chỉ là ông không nhịn được cám dỗ, không quản được nửa thân dưới của mình."Trường Phụng, đương nhiên anh nhớ kỹ, những điều này anh còn đều nhớ như in cơ, anh còn nhớ rõ lúc hai chúng ta vừa tới Hương Thành, nghe không hiểu lời nói của người ở đây, còn gây ra không ít trò cười. Còn không có cơm ăn, chỉ có thể nhặt cơm người ta ăn thừa để ăn, hai chúng ta dựa vào bàn tay của chính mình, từ không có gì cả, đến bây giờ áo cơm không lo, em nhưng chính là người vợ kết tóc đồng cam cộng khổ cùng anh, làm sao mà anh lại không cân nhắc cảm nhận của em được chứ." Mã Lỗi nhắc đến thời gian khổ cực những năm đó trải qua, trên mặt lộ ra sắc thái hoài niệm và thổn thức.Giang Trường Phụng cũng nghĩ đến thời gian vất vả lại hạnh phúc đó.Cô còn nhớ rõ sau khi bọn họ kiếm lời khoản tiền đầu tiên ở Hương Thành, Mã Lỗi vui rạo rực đi mua một phần cơm hộp, chính anh ta chỉ ăn vài miếng cơm trắng chan canh thịt, còn lại tất cả thịt đều cho mình ăn.Mã Lỗi lúc đó, đối với bản thân mình thật rất tốt, Giang Trường Phụng nghĩ đến những chuyện cũ này, trên mặt lộ ra chút mỉm cười nhớ lại.Mã Lỗi trông thấy bà cười, liền tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: "Trường Phụng, chính bởi vì anh còn nhớ rõ lúc chúng ta vừa bắt đầu gian nan bao nhiêu, mới coi trọng sự phát triển của công ty như vậy, công ty tựa như đứa con của hai chúng ta, bây giờ chính là thời kỳ trưởng thành của nó, chắc chắn em cũng không đành lòng thấy tâm huyết chúng ta bị hủy hoại chỉ trong chốc lát đúng không."Những hồi ức đầy sắc thái lộng lẫy kia, lại phai màu tàn lụi theo thời gian dần trôi.Trái tim Giang Trường Phụng vừa mới có chút ấm lại, trong nháy mắt lại tựa như bị người ném vào hầm băng.Quả nhiên hết thảy đều không trở về được!Mã Lỗi ngồi ở bên cạnh cô lúc này, đã không phải là chàng trai nghèo cùng cô ở khu ổ chuột kia nữa rồi.Không phải là người chỉ có một bát cơm cũng sẽ chia hơn phân nửa cho cô ăn kia, càng không phải là người đàn ông mà trong mắt trong lòng chỉ có mình cô.Bây giờ cậu ta là tổng giám đốc của công ty đã niêm yết, mỗi một câu cậu ta nói ra, đều mang theo hiệu quả và lợi ích nồng đậm cho dù là đối với cô hay là đối với những đứa con riêng cùng tình nhân cũng mang theo lợi dụng và toan tính.Mã Lỗi như vậy khiến cho cô cảm thấy vừa xa vừa và ghê tởm.Cô đứng lên, giọng lạnh nhạt nói: "Anh về đi.""Trường Phụng, Trường Phụng, em định đi đâu?" Mã Lỗi thấy cô đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo.Giang Miên Miên và Tần Tuyết ở tầng một nghe được tiếng nói trên tầng, cả hai đều ngẩng đầu nhìn qua.Giang Trường Phụng trực tiếp trở về phòng ngủ, khóa cửa lại, Mã Lỗi đuổi theo, vặn chốt cửa vài lần không mở được, cậu ta bất đắc dĩ đi xuống tầng."Miên Miên, ở đây chơi cùng cô nhỏ cháu thấy thế nào? Ngày mai chú út dẫn cháu đi Disney chơi a." Mã Lỗi vẻ mặt tươi cười ngồi vào bên người Giang Miên Miên, nhẹ giọng nói.Cậu ta biết địa vị của Giang Miên Miên ở trong lòng của Giang Trường Phụng, nếu cô đã không thuận theo, vậy ông liền xuống tay từ trên thân đứa nhỏ này.Phải dỗ dành cô nhóc thật tốt, để cô nói tốt giúp mình.Hôm nay lúc Giang Miên Miên nhìn thấy Mã Lỗi, liền hận không thể chỉ vào mũi của cậu ta mắng một trận, bây giờ lại càng muốn tát vài cái lên khuôn mặt dối trá của ông ta.Cô cực kì lạnh nhạt nói: "Không cần đâu, Disney cháu đi rồi, nếu sau này cháu muốn đi chơi ở đâu, nhờ cô nhỏ đưa cháu đi là được, không phiền chú phải quan tâm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận