Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1140 - Có chút phong mang lộ ra ngoài



Giang Miên Miên đưa tay sờ cái trán vừa đột ngột bị gõ, nhịp tim kịch liệt một lúc cũng liền hòa hoãn hơn nhiều, quệt mồm nói lầm bầm: "Vậy sau này em sẽ không ra đón anh nữa."Úc Thừa nở nụ cười, ánh mắt lại chuyển hướng về phía que kem cô cầm trong tay, nhíu mày nói: "Cừu Non, em lại không nghe lời, tự mình ăn vụng kem, chút nữa anh phải nói cho dì Uyển."Giang Miên Miên nghe Úc Thừa nói vậy, liền ngay cả ngay cả trái tim loạn nhịp cuối cùng của cô cũng bị cậu mạnh mẽ dập tắt.Nhịp tim hoàn toàn khôi phục bình thường, thậm chí có chút tâm lặng như nước mùa thu."Anh Úc, anh đây là oan uổng em, đây không là em phải sợ anh qua đây nóng nên mới cố ý mua que kem ở đây đợi anh à, Em chỉ mượn ánh sáng của anh để ăn một chiếc thôi, chút chuyện nhỏ như vậy, anh cũng đừng nói với mẹ anh."Nói xong liền đưa một cây kem khác trên tay mình đưa cho Úc Thừa.Úc Thừa nhận lấy que kem cắn xuống một ngụm lớn, mới không nhanh không chậm nói: "Không nói cho dì Uyển cũng được, nhưng sau này không cho phép em lại lén ăn nữa, nếu không sẽ mập lên mười cân."Thật là một người đàn ông đọc ác.Giang Miên Miên trong lòng than thở, nhưng trước mặt lại giơ hai ngón tay lên, nghiêm túc nói: "Em hứa sẽ không lén ăn vụng kem nữa!""Vậy còn tạm được." Vì không để Giang Miên Miên bị lộ, Úc Thừa đứng trong ngõ hẻm, ăn xong que kem mới đi theo Giang Miên Miên trở về nhà.Lúc Úc Thừa tới cũng đã hơn năm giờ, Tô Uyển Ngọc biết hôm nay cậu đến, cố ý mua thêm chút đồ ăn, chuẩn bị làm một bữa tối thịnh soạn."Cha mẹ, anh Úc tới rồi ạ." Vừa vào trong sân, Giang Miên Miên liền hướng về phía trong nhà hô lớn.Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc nghe vậy, vui mừng ra đón."Chú Giang, dì Uyển." Úc Thừa hướng về phía hai người gật đầu nhẹ, chào hỏi."Nhóc Úc đến rồi à, lại cao lớn hơn nhiều rồi, đi, vào trong nhà, hai cô chú rất lâu không gặp cháu rồi." Giang Trường Hải vỗ vỗ bả vai Úc Thừa, vui vẻ hết sức khoác vai cậu đi vào phòng."Tiểu Thừa đói bụng không? Dì Uyển làm đồ ăn một chút là xong ngay đây, cháu vào nhà cùng chú Giang cháu nói chuyện một lúc trước đi." Tô Uyển Ngọc cũng mỉm cười nói."Cháu không đói bụng, dì Uyển không cần vội vàng."Mặc dù Úc Thừa nói không đói bụng nhưng cũng đã đến giờ ăn cơm, Tô Uyển Ngọc nói với cậu vài câu, liền lại vào phòng bếp bận bịu."Nhóc Úc, nghe Miên Miên nói, cháu tham gia huấn luyện dã ngoại sinh tồn, mấy tháng này chịu khổ không ít hả?" Giang Trường Hải quan tâm mà hỏi.Tuy nói đứa nhỏ tuổi dậy thì lớn nhanh như thổi, hôm sau trông đã khác hơn hôm trước, nhưng lần gặp gỡ này Giang Trường Hải lại phát hiện, Úc Thừa so với trước kia có sự khác biệt rất lớn.Úc Thừa trước kia là ánh hào quang của tài năng lộ rõ ra ngoài, nhìn người ánh mắt cũng rất sắc bén lạnh lẽo.Nhưng bây giờ hào quang tài năng của cậu thu lại hơn nhiều, xem ra lần huấn luyện này giúp cậu trưởng thành hơn không ít."Cũng được, mặc dù vất vả một chút, nhưng từ đó mà cháu cũng học được rất nhiều thứ, hơn nữa bình thường chúng cháu đều hành động tập thể, cũng không có gì quá nguy hiểm."Úc Thừa kể sơ sài hời hợt, nhưng trên thực tế những gì cậu phải trải qua, so sánh với gia đình Giang Trường Hải có thể nghĩ đến còn gian khổ ác liệt hơn.Giang Trường Hải khen ngợi, gật đầu nhẹ: "Khá lắm, là đàn ông thì phải chịu được gian khổ! Nhóc Úc, ngày mai các cháu khai giảng rồi, chuẩn bị thế nào?""Chuẩn bị xong cả rồi ạ, chú Giang, mọi người ở cách đại học thủ đô cũng rất xa, vừa khéo cháu cũng tiện đường, ngày mai khai giảng cháu đến đón Miên Miên, đưa cô cùng đi trường học nhé." Úc Thừa thương lượng với Giang Trường Hải.Giang Trường Hải nghe vậy không trực tiếp đồng ý mà là nhìn về Giang Miên Miên: "Con gái, con cảm thấy thế nào?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận