Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 844 - Hai chiếc máy nhắn tin



Úc Thừa ngồi ở một bên thấy vậy cau mày lại, Cừu Non sắp phải lên trung học rồi, là thời điểm phải học tập thật tốt. Tặng máy trò chơi, không phải trễ nải việc học của cô rồi sao?Cậu vừa định nói vài câu, nhưng lại nghĩ đến Giang Miên Miên học tập liều mạng quên ăn quên ngủ, lại không nói nữa.Thôi vậy, cứ để cô chơi đi. Học tập đương nhiên là quan trọng nhưng cũng phải kết tập giữa việc học và vui chơi. Cậu cũng không muốn để Cừu Non còn nhỏ tuổi mà đã thành lão học cứu.Hà Bình cũng lấy quà của mình ra, cậu ta tặng một cái lego phiên bản giới hạn từ nước ngoài, độ khó cao hơn rất nhiều so với cái trước đây Giang Miên Miên được nhận.“Cảm ơn anh Hà Bình.” Giang Miên Miên ôm cái hộp lego, ngọt ngào cảm ơn.Hứa Thành cũng vừa lái xe vừa khom người lấy ra một cái hộp không lớn từ cái hộp bên cạnh tay lái ra.“Miên Miên, đây là quà anh tặng cho em.” Hứa Thành đưa quà cho cô.Hứa Thành tặng cô một chiếc đồng hồ điện tử đeo tay bản mới ra, dây đồng hồ rất nhỏ, mặt đồng hồ tinh xảo, rất phù hợp cho con gái đeo.Mặc dù trước đây Úc Thừa đã tặng Giang Miên Miên đồng hồ quả quýt, nhưng mùa hè mặc quần áo mỏng, đồng hồ quả quýt không tiện mang theo cho lắm, còn chiếc đồng hồ đeo tay này thì rất thích hợp để đeo.Giang Miên Miên nhìn thấy đồng hồ đeo tay, vừa nhìn đã thích, cô rất nể mặt, trực tiếp đeo đồng hồ lên cổ tay.“Cảm ơn anh Hứa Thành, chiếc đồng hồ này rất đẹp, em rất thích.” Giang Miên Miên đeo đồng hồ lên tay, không ngừng chuyển động cổ tay, vui vẻ thưởng thức chiếc đồng hồ.Hứa Thành thấy cô thích như vậy cũng rất hài lòng: “Em thích là tốt rồi, cũng không uổng công anh lựa chọn ở tòa nhà bách hóa lâu như vậy.”“Miên Miên, đây là quà anh tặng em.” Úc Thừa đưa cho Giang Miên Miên một cái hộp nhỏ.“Còn của anh nữa.” Đường Lâm lấy ra một chiếc hộp tương đương với hộp quà của Úc Thừa.Quà của những người khác đều bóc ra rồi, quà của hai người họ Giang Miên Miên cũng không do dự mà trực tiếp mở luôn trong xe.Giang Miên Miên mở quà ra thấy Úc Thừa tặng mình một chiếc máy nhắn tin, vẻ mặt hết sức vui mừng.Vậy mà lại là máy nhắn tin, nếu như cô nhớ không nhầm thì đây là sản phẩm điện tử vừa mới bán ra thị trường không lâu, phải hơn mấy nghìn đồng một chiếc.Lúc cha cô từ Hải Thành quay lại có nói với cô, rất nhiều người ở Hải Thành có tiền cũng không mua được, anh Úc đúng là quá chịu chơi rồi.“Cảm ơn anh Úc.” Giang Miên Miên quay lại nhìn Úc Thừa, ngọt ngào cười.Giọng nói của Úc Thừa rất bình thản: “Không có gì, em thích là tốt rồi. Có cái này, sau này chúng ta liên lạc cũng sẽ thuận lợi hơn.”Đường Lâm thấy Úc Thừa tặng máy nhắn tin, lập tức bật cười, này cũng quá trùng hợp rồi.Vì vậy khi Giang Miên Miên tiếp tục bóc quà, lại lấy ra một cái máy nhắn tin giống y hệt. Cô sửng sốt một lúc, vì Đường Lâm cũng tặng máy nhắn tin.Đường Lâm cười giải thích: “Anh không ngờ rằng Úc Thừa lại tặng máy nhắn tin, nhưng tặng cũng tặng rồi, em cứ nhận lấy đi.”Sở dĩ cậu ta tặng món quà quý giá như vậy, một là vì cậu ta và Giang Miên Miên là quan hệ bạn chơi với nhau.Thứ hai là vì cậu ta là người kiếm tiền sớm nhất, cũng kiếm được nhiều nhất trong mấy người anh em. Một chiếc máy nhắn tin mấy nghìn đồng đối với cậu ta mà nói không được coi là quá đắt.“Vâng, cảm ơn anh Đường Lâm. Hai chiếc máy nhắn tin này em nhất định sẽ dùng thật cẩn thận.” Giang Miên Miên vui vẻ gật đầu, thu hết tất cả món quà hôm nay nhận được lại bỏ vào balo cô đeo bên người.Cô định dùng chiếc máy nhắn tin mà anh Úc tặng, một chiếc còn lại sẽ đưa cho cha mình dùng. Như vậy sau này khi cha cô đến Hải Thành làm ăn, cô và mẹ cô cũng có thể liên lạc với ông.

Bạn cần đăng nhập để bình luận