Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 302. Nhân sâm trăm năm

Người trụ cột gia đình như ông ta cũng đã lên tiếng rồi nên Trương Quế Hoa mới miễn cưỡng đồng ý, chí ít ăn ở kí túc xá rẻ tiền hơn ăn ở nhà ăn.
Hơn nữa con cả cũng hứa mỗi tháng sẽ cho bà ta năm đồng, không hẳn là không có thu hoạch gì, Trương Quế Hoa cũng chỉ có thể an ủi bản thân như vậy.
Sau khi về nhà chính, liền lập tức hớn hở mở tủ lấy túi vải đựng tiền ra, sau khi mở hết ra thì cầm đếm lại lần nữa kể cả năm đồng vừa được.
Giang Đại Sơn khom người ngồi trên giường lò, cầm lấy tẩu thuốc nhóp nhép hút từng hơi.
Sương khói mịt mù che đi gương mặt già nua của ông ta.
Hồi lâu sau, Giang Đại Sơn thở dài xa xăm: “Ầy~ mấy thằng con trai lớn hết rồi, đều có suy tính và ý kiến của riêng mình rồi, cũng không biết những tháng ngày cả gia đình sống chung như vậy còn có thế tiếp tục bao lâu nữa.”
“Chỉ cần hai chúng ta chưa chết thì nhà này không thể chia tách!” Bà cụ đếm tiền, không ngẩng đầu lên mà đáp.
Giang Đại Sơn không nói gì thêm, chỉ tiếp tục hút thuốc, ông ta nhìn thấu sự việc hơn vợ.
Gia đình con cả sau này sẽ không ăn cơm ở nhà thì không khác gì tách khỏi nhà.
Nhưng con cả giỏi giang rồi, vào trấn làm công nhân, sau này có cơ hội ở lại luôn trong thành phố trở thành người thành phố, người làm cha mẹ như họ chung quy sẽ không ngăn cản.
Giang Đại Sơn vừa vui mừng tự hào vừa có chút thương cảm, quả là người càng già càng thích con cháu quây quần xung quanh.
Cùng lúc này, hai vợ chồng nhà thứ hai cũng bàn tán chuyện này.
“Bây giờ anh cả và chị dâu đã không khác gì người trong thành phố rồi, trước đó chưa từng nghĩ sẽ có ngày này.” Triệu Tiểu Quyên bùi ngùi nói.
Giang Trường Hà ấp úng nói: “Từ nhỏ anh cả đã là đứa bé lanh lợi nhất trong thôn, người lớn đều nói năm đó nếu như anh cả chịu ngồi im trong lớp học, chí ít cũng sẽ là một học sinh cấp hai, có thể vào thành phố làm công nhân.”
“Đầu óc anh cả quả thực lanh lẹ, nói chuyện cũng dễ nghe.” Về điểm này Triệu Tiểu Quyên cũng tán thành.
Bà vừa nói vừa xoa nhẹ cái bụng to bốn tháng: “Anh cả chị dâu có thể sống tốt em cũng vui mừng thay cho họ.”
Giang Trường Hà nhìn xuống bụng bà, đôi mắt hiền lành bỗng chốc sáng rực lên: “Đều là người nhà cả, đợi sau này họ có chỗ đứng vững chắc trong thành phố rồi cũng có thể thuận tiện chiếu cố cháu trai cháu gái.”
Chiêu Đệ nằm trên giường lò, không chút buồn ngủ lắng nghe cha mẹ cô ta nhỏ tiếng nói chuyện.
Cô ta biết gia đình bác cả sẽ như kiếp trước, sẽ dọn lên trấn sinh sống. Nhưng xem tình hình bây giờ, hiển nhiên là kiếp này dọn sớm hơn.
Cô ta nhớ ở kiếp trước, năm Tam Nha mười tuổi gia đình bác cả mới dọn lên trấn ở.
Nhưng mà không phải vì bác cả vào trấn làm công nhân mà là vì bác cả đào được nhân sâm trăm năm ở trong núi, đem bán được món tiền lớn.
Đợi chút, nhân sâm ư?
Chiêu Đệ sực mở to mắt: Sao mà bản thân có thể quên mất chuyện quan trọng như vậy!
Bác cả có thể đào được, cô ta cũng có thể đào được mà!!
Như vậy cả gia đình cô ta sẽ có vốn để làm ăn rồi.
Sau khi làm ăn kiếm được tiền, cả gia đình họ cũng có thể dọn vào trấn, trở thành người thành phố mà ai ai cũng ngưỡng mộ.
Nghĩ đến những điều này Chiêu Đệ liền rất kích động, đúng, kiếp này cô ta phải đào được nhân sâm trước bác cả!
Sau khi kích động xong, cô ta bình tĩnh lại.
Bởi vì cô ta chỉ biết vị trí đại khái của nhân sâm, hơn nữa trong núi cũng rất nguy hiểm, có không ít dã thú ăn thịt người.
Năm đó trong lúc đào nhân sâm, bác cả đã bị gấu vồ một cái ở lưng.
Nếu không phải là ông lanh trí lập tức cắn lấy nhân sâm giữ hơi thở chạy xuống núi, được đưa đến bệnh viện kịp thời cứu chữa, e là cái mạng đã không còn rồi.
Một người đàn ông thường xuyên vào trong núi như bác cả vì hái nhân sâm mà thập tử nhất sinh, một đứa bé gái như cô ta thì càng không thể nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận