Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1111 - Đây chính là tuyệt kỹ của cháu



Nhìn thấy bà cụ bắt đầu ngáp, Giang Miên Miên liền nói: “Ông bà nội, bận rộn cả một ngày hai người cũng đã mệt mỏi rồi, rửa mặt rồi ngủ sớm chút đi.”“Ừ, cháu gái của bà thật là ngoan, biết thương ông bà rồi.” Bà cụ xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Miên Miên, từ ái nói.“Được rồi, mọi người cũng đã mệt nhọc cả một ngày, đều trở về phòng ngủ sớm chút đi, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc nữa.” Giang Đại Sơn cũng lên tiếng.Mọi người nghe lời trở về phòng rửa mặt, nằm lên giường, lập tức ngủ rất sâu.Vừa rạng sáng ngày hôm sau, các hương thân đều tới giúp đỡ.Giang Miên Miên đang sắp xếp bàn ghế ở trong sân, đột nhiên cô nghe được tiếng xe hơi.Hả? Bây giờ mới có hơn tám giờ mà khách khứa đã đến có phải là sớm quá hay không?Giang Miên Miên ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một cô nhóc xách một cái cặp da, phong trần mệt mỏi đi vào nhà.Vì vậy lập tức nhấc chân chạy tới: “Cô út!”“Miên Miên, cháu gái nhỏ của cô, có nhớ cô út không?” Giang Trường Phượng thả cặp da trong tay xuống, cười giang hai tay ra, chờ cô chạy tới.Giang Miên Miên nhào vào trong ngực cô út cô, gật đầu “Ân ân”: “Có nhớ cô ạ, cô út, cháu nhớ cô quá!”Giang Trường Phượng trở về Hương Thành vào mồng mười tháng giêng, bây giờ cũng tháng sáu rồi, hai cô cháu đã không gặp nửa năm rồi.“Êy, Miên Miên, cô út cũng nhớ cháu.” Giang Trường Phượng ôm cô cháu gái nhỏ thật chặt vào trong ngực, vui mừng nói.Mấy đứa trẻ khác đang làm việc ở trong sân, nghe được giọng nói của Giang Trường Phượng thì tất cả đều điên cuồng chạy tới, đi bên cạnh, theo sau hoan hô lên.“Cô út, cô đã về, tốt quá rồi, chúng cháu cũng nhớ cô.” Chí Văn đi ở bên cạnh Giang Trường Phượng, ngước cái đầu nhỏ lên, miệng ngọt ngào nói.“Cô út, cô út, cháu cũng nhớ cô lắm, lần này cô về ỏ lại thêm mấy ngày đi.” Chí Võ rất sợ Giang Trường Phượng không nhìn thấy được cậu ta, cậu ta chạy lên phía trước nhất, nhìn cô út cậu ta, vừa nói chuyện vừa nghịch ngợm lùi bước lại.Mấy bé gái cũng đi theo sau lưng Giang Trường Phượng, nhỏ giọng nói lời nhớ nhung.Giang Trường Phượng ở Hương Thành cô đơn đã thành quen, bây giờ được các cháu gái vây vào giữa, nghe chúng nó lệ thuộc và nhớ nhung với mình khỏi nói vui vẻ thế nào.“Chí Vũ, đi cho đàng hoàng, khéo ngã đấy.” Giang Trường Phượng nhìn thấy cậu ta đi ngược, sợ cậu ta vô tình ngã.“Không có chuyện gì đâu cô út, đây chính là tuyệt kỹ của cháu, cháu đã luyện rồi.” Chí Vũ nói xong còn cố ý tăng tốc độ.Cũng may là bọn họ ở ngoài xân không xa, chưa đi được mấy bước đã vào sân rồi.Bà cụ mới đi ra từ trong phòng bếp, chuẩn bị lấy đồ, thấy Giang Trường Phượng về, bà ta cũng vui mừng không thôi.“Trường Phượng đã về rồi à, con về đúng lúc lắm, mẹ còn lo lắng khoảng thời gian này con bận quá không về được nữa chứ.” Bà cụ bước nhanh tới, vui vẻ ra mặt nói.“Cháu gái con có chuyện vui lớn như vậy, có việc gì cũng phải xếp sau hết.” Giang Trường Phượng đưa tay xoa xoa đầu Giang Miên Miên, vô cùng cưng chiều.“Đi đường xa như vậy chắc là mệt lắm rồi, chúng ta vào nhà nghỉ ngơi chút đi, nào, đưa cặp cho mẹ.” Bà cụ nói xong thì đưa tay muốn nhận lấy cặp da trong tay Giang Trường Phượng.Giang Trường Phượng cười lắc đầu: “Không cần đâu mẹ ạ, tự con làm được.”“Mẹ, Trường Phượng, để anh cho.” Giang Trường Hải nghe thấy âm thanh, cũng đi tới, nhận lấy cặp da của Giang Trường Phượng để vào trong nhà.Hôm nay nhà bọn họ vẫn phải làm tiệc cơ động, người đến kẻ đi, đồ trong hòm của Giang Trường Phượng đều không phải thứ rẻ, một khi sơ xuất sẽ không tốt.Mấy người phụ nữ đang cắt rau nấu cơm nhìn thấy Giang Trường Phượng về, cũng tươi cười chào hỏi cô ấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận