Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 491. Đã học cấp ba

Giang Miên Miên: "... À."
Ngược lại thì cô cũng không thấy thất vọng, chỉ là đối với một mặt cuộc sống trước kia của mẹ cô, vì chưa từng thấy mà có chút hiếu kì.
Nhưng nghĩ đến bị gán thành loại năm phần tử xấu, kết cục của ông ngoại nhất định không tốt lắm.
Nghĩ tới đây, cô giống như bà cụ non vươn tay nhỏ trắng nõn nà, vỗ vỗ phía sau lưng Tô Uyển Ngọc, im lặng an ủi.
Mẹ, mẹ đừng buồn, mẹ còn có con và cha.
Vương Lợi và Lý Lan còn nhỏ tuổi, không trải qua những năm tháng đó, cho nên nghe Tô Uyển Ngọc nhắc đến những chuyện cũ này, vẻ mặt đều là mê mang.
"Làm gì đó? Vỗ lưng mẹ làm gì?" Tô Uyển Ngọc ghét bỏ túm tay Giang Miên Miên từ mình trên lưng ra.
Chuyện đều qua đã nhiều năm như vậy, nên khóc cũng khóc xong rồi, bà đã sớm nghĩ thoáng, nếu không thì hôm nay cũng không thể nói ra nhẹ nhàng như vậy.
"Cho nên, mẹ đã học cấp ba, sau này đừng có mà xem nhẹ mẹ, nếu không thì con cho rằng cái đầu nhỏ thông minh này của con là di truyền từ ai."
Tô Uyển Ngọc nói đều là lời nói thật, chẳng qua bị bà nói thêm thắt cho đẹp.
Mặc dù bà đã học cấp ba, nhưng thành tích lại rất bình thường, muốn tiếp tục đọc tiếp, khả năng cao thuộc loại lấy không được chứng nhận tốt nghiệp.
Chẳng qua từ nhỏ bà đã ở trên học tập ngôn ngữ, đặc biệt có thiên phú, khi còn nhỏ đã sớm biết nói chuyện.
Sau này cha bà thấy bà đối với phương diện này cảm thấy hứng thú, liền mời cho bà mấy giáo viên ngôn ngữ.
Thật ra Tô Uyển Ngọc biết nhiều loại ngôn ngữ như thế, làm người phiên dịch phổ thông hoặc là giáo viên tiếng Anh là hoàn toàn không có vấn đề.
Mặc dù bình thường bà hết ăn lại nằm, nhưng nếu vì con gái, bà cũng nguyện ý vất vả một chút làm việc kiếm tiền.
Chẳng qua, đáng tiếc là bà bị gán thành loại năm phần tử xấu, thành phần chính trị không tốt, không có cách nào làm những công việc tốt như giáo viên hoặc phiên dịch này.
Cũng may con gái bà và chồng bà đều có năng lực, đưa bản thân đến trong trấn trải qua ngày tháng tốt lành!
"Miên Miên, Lan Lan, Tiểu Lợi, dì dạy cho các con học tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Nga và cả tiếng Đức nha, các con phải biết, học nhiều vài thứ tiếng rất có lợi ích đối với các con." Tô Uyển Ngọc nhắc đến chuyện cũ đột nhiên trong lòng dâng lên nhiệt huyết, muốn trở thành tấm gương sáng cho người khác noi theo, bà hồ hởi nhìn mấy đứa bé hỏi.
Đối với đề nghị của mẹ cô, Giang Miên Miên không có hứng thú gì, chẳng qua cô còn chưa kịp từ chối Tô Uyển Ngọc thì hệ thống đột nhiên xuất hiện.
"Kí chủ, mau trả lời đồng ý với mẹ cô, cô học thêm mấy thứ tiếng là có thể tham gia thi những ngôn ngữ khác nữa, đến lúc đó thi được điểm tối đa, thế nhưng có thể nhận điểm trí lực, tài liệu giảng dạy nhập môn đều rất đơn giản."
Giang Miên Miên nghe được có điểm trí lực để nhận, lập tức liền hứng thú: "Được, mẹ, con theo mẹ học, học thêm mấy thứ tiếng, lo trước khỏi hoạ."
Điểm trí lực của hệ thống có lòng dạ hiểm độc không dễ nhận, cô học xong hết các khóa trong đầu năm cấp hai cũng không vượt qua mốc 140.
Trí nhớ (200): 147
Năng lực quan sát (200): 127
Lực chú ý (200): 125
Tư duy (200): 125
Sức tưởng tượng (200): 128
Chỉ số trí lực bình quân: 130.4 (trí lực ưu tú 120-140)
Số dư điểm trí lực: 20
Lý Lan cũng là đứa bé ngoan thích học tập, bây giờ có cơ hội theo học giáo viên học thêm một chút tri thức miễn phí, cô đương nhiên là rất nguyện ý.
"Vâng, dì Tô, cháu cũng nguyện ý theo dì học tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Nga."
Vương Lợi nghe xong mấy loại ngôn ngữ kia, liền đau đầu, đầu lắc như trống bỏi: "Dì Tô, cháu thì không cùng mọi người học được, cháu còn chưa làm xong bài tập nghỉ hè cơ."
"Được, tự nguyện là được, không bắt buộc." Tô Uyển Ngọc cũng không miễn cưỡng, bà có hai học sinh là đủ rồi, bà chỉ là muốn trải nghiệm cảm giác được làm giáo viên mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận