Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 570 - Là giả bệnh



"Đúng đấy, về sau đứa nhỏ này nhất định có tiền đồ, sau này hai người cứ chờ đi theo hưởng phúc đi."Bà Lý nói xong liền kiên nhẫn đi đến trước mặt Giang Miên Miên, vừa nóng lòng vừa từ ái hỏi: "Miên Miên à, cháu có thể làm giúp bà Lý một cái TV màu không? Cháu yên tâm, nguyên vật liệu cháu cần bà Lý sẽ bỏ tiền ra mua, bà Lý cũng sẽ cho cháu tiền công."Những người khác nghe vậy cũng nhao nhao mở miệng: "Đúng, Miên Miên à, cháu cũng làm giúp thím Vương một cái đi, thím Vương cho cháu tiền công."Giang Miên Miên khổ sở giải thích: "Không phải là cháu không muốn làm giúp các bác, mà là chúng ta không mua được vật liệu làm ra TV màu ở trong trấn. Vật liệu cháu dùng để làm ra chiếc TV này là do anh Úc mang về từ Thủ đô."Nghe vậy, các hàng xóm vô ý thức nhìn về phía Úc Thừa có phần lạnh lùng không có tình người bên cạnh, đều cảm thấy cậu sẽ không giúp họ mang vật liệu từ Thủ đô tới.Thế là chỉ đành vô cùng tiếc nuối nói: "Vậy thật là đáng tiếc.""Đúng đó, xem quen TV màu rồi, tôi chẳng muốn xem đen trắng nữa.""Không sao cả các chị, sau này có thời gian thì mọi người cứ đến nhà em mà xem." Tô Uyển Ngọc nhiệt tình nói.Các hàng xóm: "Vậy thì tốt quá rồi, nếu em không phiền thì ngày nào chị cũng phải đến.""Đến, mỗi ngày đến mới tốt, nhiều người náo nhiệt." Tô Uyển Ngọc chân thành trả lời, bà cũng không để ý chút tiền điện ấy.Các hàng xóm: "Tiểu Tô, nếu em đã nói như vậy thì về sau các chị sẽ thường xuyên đến."Ngồi trong nhà Giang Miên Miên mãi đến lúc phải về nấu cơm tối, mọi người mới lưu luyến về nhà.Buổi tối, lúc ăn cơm, Tô Uyển Ngọc đột nhiên hỏi: "Anh Hải, hai ngày nữa là đến sinh nhật của anh, lần này chúng ta tổ chức trong trấn hay trở về thôn?"Giang Trường Hải vỗ đầu một cái, giật nảy mình: "Ấy, mình à, em không nói thì anh cũng quên luôn sinh nhật của mình. Như vậy đi, chúng ta vẫn tổ chức trong trấn, gọi cha mẹ, lão Nhị, lão Tam đến hết, mọi người cùng nhau náo nhiệt một hôm.""Được, sinh nhật của anh anh lớn nhất, tất cả đều nghe anh." Tô Uyển Ngọc tán thành.Úc Thừa nghe thấy chú Giang sắp đến sinh nhật, trong lòng thầm tính toán sẽ tặng quà sinh nhật gì mới tốt. Cậu trông thấy hai cổ tay Giang Trường Hải đều trống không thì nảy ra một ý.Sáng sớm hôm sau, hai người Giang Miên Miên và Úc Thừa lại đến xưởng luyện thép.Vì lần này hai người đều có kinh nghiệm nên phối hợp với nhau ăn ý hơn lần trước.Lần này bọn họ chỉ dùng hai ngày rưỡi đã làm ra chiếc TV thứ hai.Thử một chút, thấy không có vấn đề gì, bọn họ chuyển TV về nhà họ Giang, đặt trong phòng Úc Thừa, chờ lúc nào cậu về Thủ đô thì mang về theo.Rất nhanh đã đến ngày sinh nhật của Giang Trường Hải, bởi vì mùa đông trong thôn không có việc, cả nhà họ Giang ăn sáng xong liền chuẩn bị xuất phát vào trong trấn.Đừng nhìn Trương Quế Hoa là một bà cụ già, mỗi lần ra khỏi cửa bà ta đều chú ý đến không ít việc. Chờ bà ta thu thập xong, những người khác nhà họ Giang đã đợi bà ta một lúc lâu.Trương Quế Hoa nhìn lướt qua mọi người, không thấy Chiêu Đệ, bà ta cau mày, mất hứng hỏi: "Lão Nhị, tại sao Chiêu Đệ vẫn chưa ra? Đứa nhỏ này cũng quá lề mề, mau đi giục nó đi.""Mẹ, Chiêu Đệ bị đau bụng, không thể đến nhà anh cả được, để con bé ở nhà ngủ một giấc đi mẹ." Triệu Tiểu Quyên giải thích.Chiêu Đệ đương nhiên là giả bệnh, dù sao, cô ta cũng từng thề thốt son sắt trước mặt Giang Miên Miên rằng sẽ không bao giờ nhận chút bố thí nào của nhà bác cả.Dù có chết đói thì cô ta cũng tuyệt đối sẽ không ăn một miếng cơm của nhà bác cả!

Bạn cần đăng nhập để bình luận