Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 605 - Không lan truyền lời đồn, không tin lời đồn



“Tốt, tốt lắm. Trường Hải, có lời này của anh thì tôi yên tâm rồi.” Bí thư Dương vui mừng nói.Đại đội trưởng nghĩ đến những lời huênh hoang lần trước Trương Quế Hoa nói, liền dò hỏi Giang Trường Hải: “Đúng rồi Trường Hải, tôi nghe thím Quế Hoa nói chiếc tivi màu đó của nhà anh là Miên Miên nghiên cứu ra đúng không?”Giang Trường Hải nghe lời này xong, chuông cảnh báo trong lòng vang lên dữ dội, ông phủ nhận không chút do dự: “Đại đội trưởng, đó đều là lời đồn. Con gái tôi mới bao lớn, sao có thể làm ra tivi màu được chứ? Chiếc ti vi màu của nhà tôi thực ra là Úc Thừa mang từ kinh đô đến cho chúng tôi, chỉ là chiếc tivi này có chút vấn đề, luôn chuyển kênh lung tung. Miên Miên nghiên cứu vài ngày rồi sửa lại.”“Hóa ra là như vậy.” Đại đội trưởng bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu.Ông ấy đã nói mà. Chiếc tivi màu đó có kỹ thuật cao đến nhường nào, sao có thể là do một đứa trẻ chín tuổi nghiên cứu ra được chứ? Quả nhiên là bọn họ đang khoác lác.Cái tật thích nói khoác của Trương Quế Hoa nhiều năm qua vẫn không hề thay đổi. Nếu không phải ông ấy tìm Giang Trường Hải hỏi, suýt chút nữa đã tưởng thật.Thấy đại đội trưởng công xã và bí thư Dương cũng không tin con gái mình có thể làm ra tivi màu, Giang Trường Hải âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Có bọn họ làm chứng những người khác sẽ càng không tin.Nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc lẫm liệt: “Đúng, vì vậy chúng ta không thể lan truyền tin đồn nhảm, cũng không thể tin vào lời đồn.”“Trường Hải nói không sai. Là quần chúng nhân dân của chủ nghĩa cộng sản thì không thể lan truyền, tin vào lời đồn nhảm.”Vẻ mặt bí thư Dương tán đồng gật đầu, nhưng vẫn khen ngợi Giang Miên Miên một câu: “Có điều Miên Miên có thể sửa được tivi cũng rất lợi hại.”Đang nói chuyện, người trong cuộc là Giang Miên Miên mà ba người đang nhắc đến đang hai tay đút túi đi đến giao lộ, vui vẻ chạy đến chào hỏi: “Đại đội trưởng, bí thư Dương, năm mới vui vẻ.”“A, Miên Miên cũng năm mới vui vẻ.” Hai người vui vẻ đáp lại.Tiểu thần đồng Giang Miên Miên này đã kiếm về cho công xã bọn họ rất nhiều vinh dự và thể diện. Ánh mắt hai người họ nhìn Giang Miên Miên cũng giống như nhìn con của mình.“Miên Miên, bây giờ cháu đã lên cấp hai rồi, không được ham chơi đâu nhé, nhớ phải học tập thật tốt, sau này tăng thêm vẻ vang cho công xã của chúng ta.” Bí thư Dương dặn dò, ông ấy đặt rất nhiều hi vọng đối với Giang Miên Miên.“Bí thư Dương yên tâm đi, cháu nhất định sẽ cố gắng.” Giang Miên Miên đứng thẳng lưng, đảm bảo chắc chắn như một bà cụ non.“Ha ha, tốt, ngoan lắm.” Bí thư Dương xoa đầu Giang Miên Miên tán thưởng.Bọn họ nói chuyện thêm một lúc, sau đó Giang Trường Hải mới dẫn Giang Miên Miên rời đi.Hai cha con tay lớn nắm tay nhỏ đi về nhà.“Cha, sao cha chưa về nhà?”“Cha đợi con đó.”“Ha ha, ba thật là tốt. Vậy các anh chị đâu?”“Cha bảo mấy đứa nó về trước rồi.”Đợi đến khi hai người về đến nhà, lại phát hiện ra không có một đứa bé nào ở nhà cả. Bọn chúng đều chạy đi tìm bạn của mình chơi.Chiêu Đệ giả vờ đau bụng cũng chạy sang thôn kế bên tìm Thẩm Thanh Minh chơi.Trải qua một học kỳ tận lực tiếp cận của Chiêu Đệ, quan hệ giữa hai người đã thân thiết hơn rất nhiều. Thẩm Thanh Minh cũng đồng ý chơi với Chiêu Đệ.Lúc đi học, mỗi ngày Chiêu Đệ cũng không đi cùng với Đại Nha, Nhị Nha mà tìm đến Thẩm Thanh Minh ở lớp bên cạnh. Hai người ngày nào cũng cùng nhau lên lớp rồi tan học.Mỗi ngày đều ở cùng nhau như vậy, trải qua một học kỳ hai người đã chơi với nhau rất thân.“Thím ơi, anh Thanh Minh có nhà không ạ?”“Chiêu Đệ đến rồi à? Mau vào nhà đi, anh Thanh Minh của cháu ở nhà đấy.” Mẹ Thẩm thấy Chiêu Đệ đến liền nhiệt tình nói.Cha mẹ Thẩm Thanh Minh có ấn tượng rất tốt với Chiêu Đệ, vì biết Chiêu Đệ học giỏi, lần nào thi cũng đứng đầu lớp.Tính cách cũng lễ phép hiểu chuyện.

Bạn cần đăng nhập để bình luận