Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 949 - Chúng ta đều biết cả



Lúc Giang Trường Hải trở về, cũng đã hơn chín giờ, tiệc mừng thọ trong thôn bắt đầu ăn từ rất sớm, lúc bọn họ trở về, trên cơ bản người trong thôn đều đến nhà họ Vu rồi.Giang Trường Hải cũng không về nhà họ Giang lãng phí thời gian, mà là trực tiếp đạp xe đạp đến nhà họ Vu.“Ây da, Trường Hải đến rồi, cả ba người nhà đều đến rồi à.” Bà cụ Vu đang đứng ở cửa tiếp khách, sau khi nhìn thấy Giang Trường Hải và gia đình từ xa đi tới, rất kích động nói.Lúc đầu, các tân khách đang ở trong sân tán gẫu, vừa nghe nói cả nhà Giang Trường Hải đến, cũng không nói chuyện tiếp mà toàn bộ đều hiếu kỳ, hưng phấn đi tới cửa, vươn cổ nhìn ra.Giang Trường Hải thấy nhiều người đều ở cửa ra vào chờ bọn họ như vậy, còn bị giật nảy mình đâu, mấy ngày nay không thấy, mà sao bà con lối xóm lại càng nhiệt tình vậy?"Trường Hải, Uyển Ngọc, Miên Miên, mọi người đến rồi, mau, nhanh nhanh vào trong nhà." Bà cụ Vu thấy bọn họ đã tới, gương mặt mo cười nhăn như một đóa hoa cúc."Thím Vu, đây là quà mừng thọ cháu tặng cho ông, chúc ông Vu sống lâu trăm tuổi." Giang Trường Hải mang đồ vật đưa qua, lại chúc thọ với ông cụ Vu."Ông Vu sinh nhật vui vẻ, chúc ông mỗi năm đều có hôm nay, hàng tháng đều có ngày này." Mặc dù bị mọi người vây quanh, nhưng Giang Miên Miên vẫn tự nhiên hào phóng nhìn về ông cụ Vu, giọng nói thanh thúy chúc thọ nói.Tô Uyển Ngọc cũng theo đó nói vài lời may mắn."Ai, tốt, có mấy người trẻ tuổi có tiền đồ nhất này trong thôn chúng ta chúc thọ cho ta, ta đây nhất định có thể sống lâu trăm tuổi." Ông cụ Vu cũng đặc biệt vui vẻ mà nói.Cả một nhà Giang Trường Hải bọn họ có thể đến chúc thọ cho mình, còn tặng lễ dày như vậy, ông quả là quá có mặt mũi."Đó chính là tiểu thần đồng của thôn Thạch Kiều ư? Dáng dấp thật xinh xắn.""Bà nói người ta bồi dưỡng đứa nhỏ này như thế nào vậy, hai năm là học xong tiểu học, hai năm là học xong cấp hai, các bà nói xem cấp ba này, có phải cô bé cũng có thể hai năm là học xong hay không nhỉ?"Các thân thích nhà họ Vu có một số không phải người thôn Thạch Kiều, một vài người chưa từng gặp Giang Miên Miên, bọn họ đứng bên ngoài, từ trong khe hở nhìn người một nhà Giang Miên Miên bọn họ, vừa nhìn, còn vừa nhỏ giọng thầm thì.Các tân khách đứng ở tận cùng bên trong đám người, tất cả đều nhiệt tình đi qua chào hỏi cùng Giang Trường Hải bọn họ.Còn len lén liếc qua Tô Uyển Ngọc, bọn họ thế nhưng là đều nghe nói qua sự tích huy hoàng của nữ đồng chí này, bây giờ thấy người bằng xương bằng thịt, phát hiện bà không chỉ có năng lực, dáng dấp còn ưa nhìn, nói chuyện cùng bà càng là cảm giác như được tắm trong gió xuân.Nhựng họ hàng thân thích và bạn bè tốt của nhà họ Vu đối với cả nhà này, đều là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, bây giờ rốt cục có thể có cơ hội tiếp xúc gần gũi, bọn họ tất cả đều vây lại, vẻ mặt tươi cười tán dương cả nhà Giang Trường Hải, muốn đáp lên quan hệ với bọn họ.Mà người thôn Thạch Kiều, nhìn thấy bọn họ được hoan nghênh như vậy, lập tức cảm thấy Giang Trường Hải tăng thể diện cho người trong thôn.Tất cả bọn họ đều thẳng tắp cái eo, vẻ mặt kiêu ngạo.Người các ngươi tốn tâm tốn sức nịnh bợ, cũng đều là người của thôn chúng ta, đứa bé Giang Miên Miên kia là ta nhìn lớn lên, nếu gặp ta, cô còn phải gọi ta một tiếng chú cơ đấy.Ta và Giang Trường Hải kia là tình cảm lớn lên cùng nhau, khi còn bé ông làm những chuyện nghịch ngợm gây sự kia, chúng ta đều biết cả.Lúc này bọn họ nhìn thấy những người khác phí sức nịnh bợ Giang Trường Hải, trong lòng tự dưng sinh ra một loại cảm giác hơn người.Ngay sau đó, lúc hỗ trợ mang bát đĩa và thức ăn lên, đều đi đường như được gió đỡ/ như đạp mây gió mà bước, cực kì kiêu ngạo.Ngày hôm này, cả bữa tiệc mừng thọ của nhà họ Vu, tất cả các khách mời đều vây quanh người một nhà Giang Trường Hải.Người được chúc thọ chân chính là ông cụ Vu, ngoại trừ lúc đầu được mọi người chúc thọ mà trở thành tiêu điểm một lát ra, những lúc khác, các tân khách trong miệng khen, trong mắt nhìn, tất cả đều là một nhà Giang Miên Miên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận