Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 594 - Mặc áo lông vũ 2



“Mẹ xem có đẹp không? Đây là món quà năm mới con muốn tặng cho mẹ. Tuy sớm hơn một chút nhưng đây là tự con vẽ bản thiết kế rồi cho thợ may ở thủ đô làm đấy. Nó được bán cực kỳ tốt tại thủ đô.” Giang Miên Miên như hiến vật quý mà giơ áo lông dành cho phụ nữ màu xanh da trời.“Quà mừng năm mới của mẹ? Con gái, con thật đúng là áo bông tri kỷ của mẹ. Món quà này mẹ rất thích.” Tô Ngọc Uyển cầm thân áo lông, lật đi lật lại, yêu thích không muốn buông tay.“Cha, đây là của cha.” Giang Miên Miên lấy áo lông dành cho nam màu xanh đậm đưa cho Giang Trường Hải.Áo lông của cô có thêm một chút màu xanh da trời. Ha ha, vừa thấy chính là đồ dành cho trẻ con.Kỳ thật trắng đen càng phù hợp, nhưng màu trắng quá thì không nên bị bẩn.“Cảm ơn con gái của cha. Tới, vậy để cha mặc thử.” Giang Trường Hải cổ vũ hết sức rồi trực tiếp mặc áo lông vào.“Ừ, không tệ. Cha mặc vừa người.” Giang Trường Hải là người có chân dài, trời sinh là cái móc treo quần áo. Hơn nữa, Giang Miên Miên đặt làm theo số đo của ông. Khi ông mặc lên nhìn rất cao cấp.Tô Ngọc Uyển thấy ông mặc vào, cũng nhịn không được mặc thử. Giang Miên Miên may cho bà là áo lông có kiểu dáng thon gọn.Tô Ngọc Uyển có dáng người thon dài. Chỉ là vào mùa đông hàng năm, bà đều mặc áo bông dày nặng khiến dáng người của bà bị mai một.Lúc này, bà mặc áo lông vũ thon gọn, so với áo bông càng lộ ra dáng người thon gọn.Tô Ngọc Uyển đứng trước gương, soi xung quanh mấy lần. Bà càng xem càng thỏa mãn.“Con gái, con thật thông minh. Trang phục này được thiết kế thật tốt. Mẹ mặc lên rất đẹp, có thể trở thành người mẫu rồi.” Tô Ngọc Uyển nâng gương mặt nhỏ nhắn của Giang Miên Miên, hôn vài cái Lúc bà khen con gái mình cũng không quên khen mình.“Cha, mẹ. Hai người thích là tốt rồi. Vậy lúc chúng ta trở về thôn sẽ mặc bộ áo lông này nha.” Giang Miên Miên vui vẻ đề nghị.“Tốt, sẽ mặc cái này. Ai da. Không được, quá nóng, mẹ phải cởi ra. Con đừng nói. Áo lông vũ này lúc mặc thì rất nhẹ nhàng và ấm áp nhưng mẹ mặc một hồi liền đổ mồ hôi.” Tô Ngọc Uyển vừa nói vừa cởi áo lông vũ ra, thả xuống.Giang Trường Hải vô cùng quý trọng bộ trang phục này mà cởi ra. Trang phục này là con gái ông tự tay thiết kế. Ông phải bảo tồn thật tốt.Ngày hôm sau, ăn xong điểm tâm, Giang Trường Hải lên xe đi đến nhà xưởng.Tô Ngọc Uyển sắp xếp những đồ đạc cần thiết cho ngày mai. Bà đột nhiên nhớ tới còn có một ít đồ tết không mua: “Con gái, hôm trước chúng ta quên mua đồ hộp và đường khối rồi. Tí chúng ta đi mua ở Cung tiêu xã.”Giang Miên Miên vừa nghe vừa bỏ đồ vật trong tay xuống rồi phóng tới bên cạnh ngồi: “Vâng ạ.”Chờ Tô Ngọc Uyển sắp xếp xong. Lúc hai người chuẩn bị ra ngoài, Giang Miên Miên đề nghị: “Mẹ, chúng ta mặc áo lông vũ ra ngoài đi.”“Được.” Tô Ngọc Uyển vui vẻ đáp ứng.Bà cũng là người thích cái đẹp. Trước đây khi mặc áo bông thì không cảm thấy gì, nhưng ngày hôm qua mặc áo lông vũ. Hiện tại bà thấy áo bông dày kia liền cảm thấy không thích.Hai mẹ con ăn nhịp với nhau, mặc áo lông nhẹ nhàng để giữ ấm rồi chuẩn bị đi Cung tiêu xã.Hai người vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy mẹ Vương Lợi và thím Lý. Còn có vài hàng xóm khác đang đứng ở cửa nói chuyện phiếm.Nhóm hàng xóm nhìn thấy áo lông với kiểu ăn mặc đầy phong cách tây và xinh đẹp của Tô Ngọc Uyển và Giang Miên Miên, hai mắt của mọi người đều tỏa sáng.Chờ hai người bọn họ đến cạnh, sự đối lập giữa áo lông vũ và áo bông càng thể hiện mãnh liệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận