Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 502. Cũng hết sức ghê gớm

Sau khi thu dọn chén đũa, mấy bé gái phòng thứ hai rửa chén ở phòng bếp, những người lớn trong phòng thì bàn luận về việc thu hoạch ruộng năm nay.
Giang Trường Hải: “Cha, năm nay thu hoạch ruộng như thế nào? Có nhiều hơn năm ngoái không?”
“Hiện tại đủ nước mưa, lúa trên ruộng ai cũng nặng trĩu bông, hạt đầy đặn, bây giờ có vẻ thu hoạch tốt hơn năm ngoái, nếu như mà năm nay không ngoài dự đoán thì sẽ là một năm được mùa đó.” Nhắc tới ruộng đất trong nhà thì Giang Đại Sơn nở nụ cười hiếm thấy.
“Đúng vậy, hôm qua bận cả ngày dài mới cất lúa đã phơi khô vào trong kho, hôm nay khó lắm mới nghỉ được một ngày, khoảng thời gian này đều làm mọi người đều mệt lả rồi.” Mặt Giang Trường Đào đầy mệt mỏi nói.
“Chỉ cần là một năm được mùa thì mệt một chút cũng đáng, vậy cuối năm nay chúng ta có thể chia nhiều lương thực hơn.” Giang Trường Hải thật sự vui mừng, cuộc sống của gia đình này cũng thật sự càng ngày càng tốt.
Ngay khi cả nhà cười nói thì những người dân trong thôn cơm nước xong cũng đến cửa nghe radio.
Từ khi Úc Thừa tặng radio cho Giang Đại Hải, hầu như mỗi buổi trưa cơm nước xong thì người trong thôn tới nhà họ Giang nghe radio như chuyện thường lệ.
Hơn một tháng qua, tới nhà họ Giang nghe radio gần như đã trở thành một thói quen của người dân trong thôn.
“Ôi trời, Trường Hải, Miên Miên cũng ở đây à, Miên Miên từ thủ đô về khi nào thế?” Người đặt câu hỏi là người anh thứ hai trong nhà bác trai của Giang Trường Hải.
“Dạ bác hai, con về hồi mấy ngày trước.” Giang Miên Miên ngoan ngoãn trả câu hỏi của người lớn.
Anh hai Giang nhéo khuôn mặt nhỏ bé của Giang Miên Miên, mặt đầy tò mò hỏi: “Chặc chặc, bây giờ thiên tài nhỏ bé của chúng ta rất lợi hại, người nhỏ nhắn, vậy mà tới thủ đô cũng đến rồi! Bác nghe cha cháu nói, lần này cháu về là được ngồi máy bay trực thăng? Tới đây, kể cho bác hai một chút coi, máy bay trực thăng ra sao vậy? Khi bay lên trời, cháu có sợ hay không? Có khóc hay không?”
“Đúng vậy, Miên Miên, máy bay trực thăng có thể chở mấy người vậy? Có lớn như nhà này của chúng ta hay không?” Người trong thôn cũng tò mò hỏi.
“Bác hai, khi cháu ngồi máy bay, không hề sợ chút nào. Máy bay trực thăng đó không lớn bằng nhà của chúng ta, nó có hai cái cánh quạt, khi khởi động, hai cánh quạt cứ xoay, cứ xoay, nó liền bay lên, tiếng của nó hơi ồn, thật ra thì không có gì nguy hiểm, rất an toàn.” Giang Miên Miên hết sức nghiêm túc giải thích.
“Cánh quạt là cái gì vậy?” Một người trong thôn nghe không hiểu được danh từ chuyên ngành như vậy, mặt bọn họ đầy nghi ngờ hỏi.
“Dạ chính là hai miếng lá cây rất lớn.” Giang Miên Miên nêu ví dụ minh họa.
Người trong thôn: “Hai miếng lá cây mà có thể bay lên, nước chúng ta vậy mà càng ngày càng ghê gớm.”
Đồng thời có một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng, đồ lao động, để tóc vuốt ngược nhìn Giang Trường Hải chua xót nói một câu: “Trường Hải à, bây giờ cậu thật sự là người thành phố rồi, đi lại cũng đạp xe đạp, không giống với chúng tôi.”
Vì vậy ánh mắt mọi người liền nhìn về phía Giang Trường Hải ăn mặc như người trong thành phố.
“Nào có đâu, xe đạp kia cũng không phải của tôi. Tôi muốn mua xe đạp, ít nhất phải gom tiền lương hơn nửa năm đó.” Giang Trường Hải bắt chéo hai caha, vẻ mặt vẫn cà lơ phất phơ như trước.
Mặc dù ông thích khoe khoang, nhưng sẽ không nói ra tiền này do ông đầu cơ trục lợi mà có, tránh việc một số người đỏ mắt ghen tị rồi đi tố cáo gây phiền toái cho ông.
Nhưng những người dân trong thôn nghe thấy những lời này đã hết sức ghê gớm: “Trời ơi, bây giờ cậu quá ghê gớm, hơn nửa năm là có thể mua nổi xe đạp!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận