Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 220. Đầu bị cửa kẹp

Càng là áy náy khó chịu, hận ý trong lòng Chiêu Đệ đối với Tôn Lệ Hà lại càng dâng cao.
Cô nhất định sẽ trả thù lại, nhưng cũng không thể dùng biện pháp ngu ngốc như vậy.
Cô muốn nghĩ được một cách để ai cũng không thể nắm được điểm yếu, khiến cho Tôn Lệ Hà có nỗi khổ mà không thể nói ra được.
Thế là cô bắt đầu cố gắng nhớ lại chuyện đời trước, muốn xem xem có chuyện gì có thể lợi dụng hay không, kết hôn chính là một chuyện.
Ở kiếp trước, mùa đông năm nay, ban đêm lúc Tôn Lệ Hà ngủ bị chuột cắn ngón chân.
Sở dĩ cô nhớ kỹ chuyện này như vậy là bởi vì nó xảy ra ra lúc sinh nhật 8 tuổi của cô, mà cô vừa khéo lại tuổi chuột.
Chính bởi vì nguyên nhân này cô liền bị Tôn Lệ Hà cưỡng ép liên hệ vào, nói cô số mệnh không tốt mới kêu gọi chuột đến nhà.
Lý do quỷ quái như thế, nhưng bà nội cô lại tin.
Từ đó về sau cô liền trở thành đứa cháu gái không được bà nội thích nhất, cuộc sống sau này ngày càng trở nên khó khăn.
Cũng không biết dùng não mà suy nghĩ, nhà nào ở nông thôn mà chẳng tích trữ lương thực, làm gì có nhà nào trong nhà không có vài con chuột cơ chứ.
Hơn nữa bình thường chuột đều ở nơi có thức ăn, vậy tại sao trong phòng Tôn Lệ Hà lại có chuột?
Còn không phải là bởi vì bà ta thường xuyên ở trong phòng lén ăn gì đó, lại không thích sạch sẽ nên chuột mới đến à.
Nhưng không ngờ thím ba cô vậy mà không biết xấu hổ như vậy, đem chuyện này vu oan cho cô, một đứa trẻ con vô tội!
“Chiêu Đệ, vại nước trong phòng bếp hết nước rồi, trước khi nấu cơm mày nhất định phải đổ đầy nó đấy,” Ngày hôm sau, Tôn Lệ Hà liền tay chống hông, vênh mặt hất hàm sai khiến Chiêu Đệ đi làm việc.
“Dạ.”
Chiêu Đệ ngoan ngoãn ôm lấy thùng nước đi đến cửa viện, đột nhiên quay đầu nói lớn tiếng: "Thím ba, ông lão thần tiên nói bắt nạt người khác giống như thím là sẽ bị ông trời trừng phạt."
Nói xong liền nhanh chóng ôm thùng nước chạy trốn thật xa.
"Con nhóc chết tiệt kia, mày đứng lại đó cho tao, có gan thì lặp lại lần nữa! Híz-hà-zzz——" Tôn Lệ Hà khí thế hung hăng đuổi theo vài bước, lại không cẩn thận làm đau đến cái eo.
Bà ta căn bản không đem lời Chiêu Đệ nói coi ra gì, nếu phòng hai có thần tiên phù hộ thì đã sớm đẻ được thằng con trai từ lâu.
Những người khác cũng không để ý, kể cả người nhà hai cũng cho là tính của cô trẻ con, cố ý mang thần tiên ra để dọa.
Nếu thần tiên thật sự quản đến những chuyện nhỏ nhặt này thì Tôn Lệ Hà đã sớm phải bị trừng phạt mấy trăm lần.
Chưa từng nghĩ đến đến sau khi Chiêu Đệ nói những lời này, ngày ngày hôm sau Tôn Lệ Hà thật sự bị chuột cắn, ngón chân cái suýt chút nữa cũng bị cắn đứt luôn.
Nhìn Tôn Lệ Hà vừa xoa thuốc vừa lau nước mắt, người nhà họ Giang không hẹn mà cùng nghĩ đến, chẳng lẽ thật sự là ông trời trừng phạt?
Đánh chết Tôn Lệ Hà cũng không tin, nếu không, chẳng phải là Chiêu Đệ được thần tiên phù hộ ư.
Trước đây mẹ chồng đã đủ thiên vị phòng cả, giờ Chiêu Đệ lại có thần tiên phù hộ, vậy chẳng phải nhà ba bọn là để cho người ta bắt nạt à.
Không được, không thể để cho bọn họ đắc ý được.
Hơn nữa vẫn giống như kiếp trước đem chuyện này đổ lên người Chiêu Đệ.
“Mẹ, con cảm thấy con bị chuột cắn tất cả là tại con bé Chiêu Đệ này số mệnh không tốt. Mẹ xem con bé này tuổi chuột, chắc chắn là chuột theo nó, nếu không thì làm sao con lại bị cắn chứ.”
Trương Quế Hoa nghe được lời này, nhưng lại không nghe xong liền tin ngay giống như trước đây, ngược lại bà ta cảm thấy Chiêu Đệ có thể được thần tiên chỉ bảo ba lần bốn lượt như thế, chắc chắn cũng là đứa trẻ có phúc khí.
Thế là trợn mắt lườm Tôn Lệ Hà một cái, lạnh giọng trách cứ: “Nói hươu nói vượn cái gì, con chuột kia cũng không phải là Chiêu Đệ thả vào phòng của con.”
Tôn Lệ Hà lập tức không thể tin tưởng mà trợn to mắt, không ngờ mẹ chồng lại vì một đứa con gái ăn hại mà răn dạy bản thân.
Đầu mẹ chồng không phải bị cửa kẹp chứ ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận