Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 408. Thật là người sảng khoái

“Trường Hải, đây là anh tôi.” Người bán thịt giới thiệu.
“Lại đây, anh Trương hút một điếu thuốc đi.” Giang Trường Hải cười he he đưa một điếu thuốc ra.
Anh Trương nhận lấy điếu thuốc nọ, không hề khách sáo mà hỏi thẳng: “Anh muốn ngày mai đưa tới một trăm cân thịt?”
“Đúng, đúng, không biết anh có thể đưa tới không?”
Anh Trương cũng hơi khó xử: “Người anh em này, thời gian thế thì gấp gáp quá, một ngày mà muốn một trăm cân là nhiều lắm, tôi cũng không chuyển nổi đâu.”
Giang Trường Hải nghe anh ta bảo không có cách thì hơi hoảng. Ngày mốt là tiệc mừng thọ rồi, nếu còn không mua được thì ông phải xin nghỉ lên huyện đấy.
“Anh Trương, anh cố giúp với. Tôi biết anh quan hệ rộng, với người khác thì khó chứ với anh thì chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ thôi.” Giang Trường Hải nịnh nọt.
“Trường Hải, không phải tôi không giúp mà là thịt mỗi ngày chúng tôi chuyển đi, ngoại trừ cung cấp cho cung tiêu xã thì còn có cơ quan nhà ăn, dư không nhiều đâu. Ừm, nhưng nếu anh muốn cả thịt thừa thì góp đủ một trăm cân được thật.” Anh Trương giải thích.
“Anh Trương, thịt thừa cũng không sao, chỉ cần còn tươi mới là được. Nhưng mà không biết giá cả thế nào?” Giang Trường Hải nghe bảo là có cách, thế là vội vàng hỏi thăm giá cả.
“Người anh em cứ yên tâm, mặc dù thịt thừa nhìn không đẹp đẽ gì nhưng đều là thịt ngon hết. Giá cả thì rẻ hơn thịt thư chút, ba hào một cân.” Anh Trương đáp.
Nghe vậy, nhịp tim Giang Trường Hải mới bình ổn lại: “Được, anh Trương. Vậy ngày mai anh chuyển cho tôi một trăm thịt thừa nhé. Để tôi đưa tiền cọc cho anh trước.”
Giang Trường Hải sảng khoái đưa mười đồng ra đặt cọc.
“Được rồi, người anh em ra tay dứt khóa đấy, sau này có cần mua thịt thì cứ tới tìm tôi.” Anh Trương thấy Giang Trường Hải làm việc nhanh gọn, không hay kỳ kèo lâu dài, thế là cũng vui lòng khi quen biết thêm người này.
“Cảm ơn anh Trương. Sau này có cần thì sẽ không khách sáo với anh nữa. Ngày mai tôi tới lấy thịt lúc mấy giờ thì được?” Giang Trường Hải hỏi.
“Anh mua nhiều vậy thì cầm không tiện đâu. Nói địa chỉ đi, mai tôi đưa qua đó luôn cho anh.”
Anh Trương thấy Giang Trường Hải ra tay hào phóng, trông có vẻ là người giỏi giang. Anh ta cũng muốn kết bạn với người như vậy, thế là giúp đỡ chút.
“Ai ui, thế thì tốt quá. Anh Trương, thật sự cảm ơn anh rất nhiều.”
Giang Trường Hải nghe vậy thì vui lắm. Ông còn đang không biết nên chuyển thịt về kiểu gì, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà.
Mua vài cân thịt ở chỗ người bán thịt, sau đó Giang Trường Hải lại tới cung tiêu xã mua sáu cân đường trắng, một túi bột mỳ, hai bình rượu cao lương và hai quả dưa hấu nữa.
Bột mì với đường trắng là để tới tiệc mừng thọ dùng, rượu cao lương để vào tiệc uống, còn dưa hấu cho nhà ông ăn.
Giang Trường Hải mang đống đồ này về nhà, vui mừng chia sẻ thành quả lao động hôm nay với vợ mình.
“Vợ à, hôm nay anh đi mua thịt, nhưng họ lại không có nhiều thịt như thế, bảo là thịt thừa thì mới đủ, thế là anh mua luôn một trăm cân thịt thừa đấy. Em đoán xem anh mua bao nhiêu tiền một cân?” Giang Trường Hải thừa nước đục thả câu.
“Năm hào.” Tô Uyển Ngọc đoán.
“Ba hào một cân đấy. Một trăm cân mà chỉ hết ba mươi đồng. Thịt thừa tuy là trông không ngon, nhưng còn lại thì ổn hết. Đều là thịt trên người con heo cả, mà chúng ta thì tiết kiệm được hẳn mấy chục đồng.” Giang Trường Hải đắc ý nói.
“Anh Hải, sao anh thông minh thế. Đúng là tiết kiệm ghê, thế là bớt được hai tháng tiền lương của anh rồi.” Tô Uyển Ngọc ôm lấy mặt Giang Trường Hải, vui vẻ khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận