Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 417. Nói cho phụ huynh

Có điều Úc Thừa rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, cũng không đáp lại sự lấy lòng của cô ta.
Tuy rằng Chiêu Đệ cảm thấy mất mát, nhưng cô ta đã có chút quen với sự lãnh đạm của Úc Thừa.
Ăn cơm xong, những họ hàng tới giúp đỡ hôm trước đều ngồi trên giường đất ở nhà chính, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại chuyển đề tài và ánh mắt đến Giang Miên Miên, lời khen ngợi chưa từng dừng lại.
Hôm nay Giang Miên Miên đã được người dân trong thôn khen một buổi chiều, lúc ăn cơm cũng luôn được khen, lúc này quả thực không thể chịu được sự quan tâm của các trưởng bối nữa.
Cô kéo tay áo cha mình, nhỏ giọng nói: “Cha, con mệt rồi, con về ngủ trước đây.”
“Được, con và Úc Thừa về phòng trước đi, lát nữa cha và mẹ sẽ về.” Giang Trường Hải xoa xoa đầu con gái, yêu chiều đáp.
Ông biết Úc Thừa cũng không thích những trường hợp này, vì vậy để con gái dẫn cả cậu về.
Đợi sau khi hai người quay về phòng, Úc Thừa bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Miên Miên, anh cảm thấy ánh mắt Chiêu Đệ nhìn em tràn đầy sự thù địch. Sau này em đừng chơi với em ấy.”
Giang Miên Miên nghe xong, lập tức dùng ánh mắt hết sức khâm phục nhìn Úc Thừa. Cậu thật là lợi hại.
Chỉ trong chốc lát như vậy cậu đã phát hiện ra sự thù địch của Chiêu Đệ đối với cô, cảm nhận của cậu về tâm trạng của những người khác rất mẫn cảm.
“Anh Úc, sao anh nhìn ra được vậy?” Giang Miên Miên vừa kinh ngạc vừa tò mò hỏi.
“Vì anh rất quen với ánh mắt này. Úc Duệ Hiên rất thường xuyên dùng ánh mắt ngầm chứa ghen tị lại căm ghét này để nhìn anh.” Khi Úc Thừa nói những lời này, vẻ mặt và giọng nói cũng không có gì thay đổi, tựa như địch ý của đối phương không đủ sức nặng.
Giang Miên Miên bỗng nhiên nghe đến một cái tên xa lạ thì sửng sốt một chút, nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại. Úc Duệ Hiên trong lời nói của cậu hẳn là em trai cùng cha khác mẹ của Úc Thừa.
Đây là lần đầu tiên Úc Thừa nhắc đến người nhà mình trước mặt cô, Giang Miên Miên không nhịn được, tò mò hỏi: “Anh Úc, cậu ta nhìn anh như vậy, trong tình huống này anh thường làm gì?”
Úc Thừa thấy cô không hề nghi ngờ và phản bác lời nói của mình, rất hài lòng đối với sự tin tưởng vô điều kiện của Cừu Non đối với cậu.
Cậu lạnh lùng nhướng mày: “Nếu nó không đến trêu chọc anh, anh cũng coi nó như không khí, không đếm xỉa đến nó. Nhưng nếu như nó không thức thời, nhất định phải chọc vào anh thì anh sẽ đánh nó đến khi nó nhận sai mới thôi.”
Điều cậu chưa nói là, mỗi lần Úc Duệ Hiên bị cậu đánh đều sẽ khóc lóc tố cáo với cha, nói cậu ỷ lớn hiếp nhỏ, bắt nạt cậu ta.
Tuy rằng cha cậu không ra tay đánh cậu, nhưng lần nào cũng sẽ lạnh mặt, dùng một thái độ tự cho là đúng để giáo dục cậu.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến quan hệ giữa cậu và cha lạnh nhạt. Cho đến giờ cha cậu vẫn không hề tin cậu.
Giang Miên Miên nghe phương pháp giải quyết đơn giản thô bạo này của Úc Thừa thì rất bội phục. Nhưng cách này không phù hợp với cô. Dù sao Chiêu Đệ cũng chỉ ghen tị với cô, trên thực tế cũng chưa làm ra chuyện gì xấu.
Vì vậy cô lắc đầu: “Không được, phương pháp này của anh không phù hợp với một thục nữ như em, thục nữ phải lấy đức thu phục lòng người, sao có thể dựa vào vũ lực.”
Úc Thừa nhìn qua cánh tay và đôi chân nhỏ của Giang Miên Miên: “Đúng vậy, phương pháp này của anh không phù hợp với em. Tóm lại em phải nhớ kỹ lời anh nói, sau này đừng chơi cùng với Chiêu Đệ, đừng ở riêng với em ấy. Nếu nhận ra em ấy có tâm tư xấu gì đó với em, em nhất định phải nói với chú Giang, cô Uyển, biết chưa?”
Giang Miên Miên thấy Úc Thừa dặn đi dặn lại như vậy, không tự chủ mà oán thầm trong lòng. Cô cũng không phải nhóc con thật sự không hiểu gì.
Chuyện như vậy, đương nhiên là cô biết nói cho phụ huynh rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận