Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 248. Nhìn thế nào cũng thấy yêu thích

Bên ngoài lạnh như vậy cô không muốn ra ngoài đâu, ở trong nhà thoải mái biết bao nhiêu.
“Học tập dù có bớt một ngày cũng chẳng khác gì, chúng ta ra ngoài đi dạo, ngày mai hãy làm bài tập tiếp, nào, bà nội mặc quần áo cho cháu.” Trương Quế Hoa vừa dỗ dành vừa đưa tay kéo cô.
Giang Miên Miên thấy bà nội đã nói đến thế này nên chỉ đành nghe lời đứng dậy mặc quần áo theo bà nội ra ngoài.
Sau đó thì cô phát hiện, không biết từ khi nào, cô đã trở thành điều để khoe khoang của cả thôn rồi.
Dù cô và ông bà nội đi đến nhà ai, đón tiếp cô đều là những lời khen ngợi và nhiệt tình chào đón.
Sau khi đi một vòng trong thôn, Giang Miên Miên cảm thấy mặt mình sắp cười đến đơ cứng lại rồi.
Cuối cùng cô theo ông bà nội đến nhà ông họ của cô, chú họ và thím họ ra chào đón: “Bác cả, bác gái hai người đến rồi à, mau vào nhà ngồi chơi.”
“Ừ, ăn cơm xong không có việc gì nên thăm mọi người, cha mẹ cháu đâu rồi?” Giang Đại Sơn nhìn thấy chỉ có hai người họ ở nhà.
Chú họ nói: “Cha mẹ cháu ra ngoài đi dạo rồi, hai người không gặp thì chắc có lẽ bỏ lỡ nhau rồi.”
Giang Miên Miên theo phía sau hai vợ chồng họ Giang, chú họ và thím họ cô thấy cô liền tươi cười nói: “Ai da, đây không phải là thần đồng nhí của nhà họ Giang chúng ta sao?”
“Chú, thím, năm mới vui vẻ.”
“Ây, ngoan, ngoan, mau vào nhà đi.”
Chú thím nhiệt tình niềm nở rót nước đem bánh kẹo ra cho họ.
Thím họ thấy Giang Miên Miên không ăn, cố tình đưa cho cô một miếng kẹo: “Miên Miên, ăn kẹo đi.”
“Cảm ơn thím.” Giang Miên Miên ngoan ngoãn nhận lấy và cảm ơn.
Thím họ mỉm cười nói: “Miên Miên, cháu học giỏi như vậy, thường ngày có bí quyết hay cách học nhanh gì không? Chúng ta đều là họ hàng thân thuộc, nếu như cháu có phương pháp gì thì dạy cho em họ cháu với, học kỳ này nó có hai môn thi không đủ điểm, thật là làm thím rầu chết đi được.”
Cả buổi này Giang Miên Miên đã bị hỏi quá nhiều lần vấn đề này, cô thành thạo đáp: “Thím, cháu cảm thấy học hành thì phải phấn đấu, phải chăm chỉ, phải chuyên tâm, mới bắt đầu có thể sẽ hơi khó làm được nhưng lâu dần rồi thành thói quen, sau này sẽ đỡ hơn.”
Dù sao không phải ai cũng giống như cô đầu thai mang theo ký ức, còn có cả bàn tay vàng là hệ thống nữa.
Dạo hết một vòng trong thôn, hai túi và hai tay Giang Miên Miên đều chứa đầy đồ ăn.
Lão thái thái càng vui đến mức cười không ngậm được miệng, cảm thấy hôm nay Giang Miên Miên thật sự khiến bà ta rất nở mày nở mặt, cảm thấy bây giờ bản thân còn vinh quang hơn cả vợ thôn trưởng.
Lúc về nhà, Trương Quế Hoa tươi cười suốt cả chặng đường, nhìn Giang Miên Miên thế nào cũng thấy yêu thích.
“Tam Nha, tối nay bà nội xào thịt ba rọi cho cháu ăn tẩm bổ, nhìn gương mặt nhỏ này mệt đến mức gầy đi rồi, nhất định là học đến mỏi mệt. Nhưng dù mệt cũng phải cố gắng học, đợi khi thi được hạng nhất thì bà nội sẽ làm món ngon cho cháu ăn nữa. “
Giang Miên Miên còn nhớ lúc trước bà nội cô còn lén mắng cô ăn nhiều như heo, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ, bà nội, cháu biết rồi, cháu sẽ cố gắng.”
Trong lòng Giang Đại Sơn cũng rất vui, nhưng do thường ngày ông ta điềm tĩnh quen rồi, dù cho vui mừng thì ngoài mặt cũng không biểu hiện nhiều, chỉ lặng lẽ vào nhà lấy bao lì xì hai xu ra.
“Tam Nha, ông nội cho cháu một bao lì xì nữa, sau này cháu phải cố gắng học hành thi được thứ hạng cao, sau này chỉ cần cuối kì cháu thi được hạng nhất thì ông nội đều thưởng cho cháu.”
Giang Miên Miên không ngờ rằng có thể được thêm một bao lì xì, mừng rỡ nhận lấy: “Cảm ơn ông nội, cháu nhất định sẽ cố gắng học tập.”
Yêu thích lì xì là không phân biệt tuổi tác.
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc sững sờ nhìn cảnh tượng chan hòa vui vẻ, hiếu thuận ấm áp trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận