Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1030 - Con người kiên cường cũng rơi lệ



“Được, đi thôi, chúng ta về nhà.” Giang Trường Phụng nắm tay Giang Miên Miên, đi về phía tài xế lái xe.Tài xế đương nhiên vẫn còn nhớ Giang Miên Miên, anh ta nhiệt tình ân cần mở cửa xe: “Hai vị, mời lên xe.”“Cảm ơn chú tài xế.” Giang Miên Miên vô cùng lễ phép cảm ơn.Giang Trường Phụng cũng biết anh ta là tài xế do Úc Thừa tìm đến, cô ấy khẽ gật đầu: “Cảm ơn, làm phiền cậu rồi.”“Cô khách sáo rồi ạ.” Tài xế có chút được yêu quý mà lo sợ.Khoảng một giờ đồng hồ trôi qua, ô tô vững vàng dừng ở cửa nhà họ Giang.“Cha mẹ, con về rồi.”“Ôi chao, con gái chúng ta về rồi.”Nghe được giọng nói của con gái, Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc lập tức kích động chạy ra ngoài.Nhưng mà, nụ cười rực rỡ trên gương mặt Giang Trường Hải lập tức đông cứng lại sau khi nhìn thấy người phụ nữ trẻ tuổi bên cạnh Giang Miên Miên.Giang Miên Miên đắc ý nói: “Cha, cha xem con đưa ai về đây này?”“Trường Phụng...”Hai mắt Giang Trường Hải lập tức đỏ lên, đi nhanh đến trước mặt Giang Trường Phụng, bỗng nhiên nắm lấy bả vai của cô ấy, kích động nói: “Trường Phụng, con bé chết tiệt này, em cuối cùng cũng về rồi, anh cả nhớ em chết mất.”“Anh cả...” Giang Trường Phụng trước nay luôn giỏi giang lão luyện, được truyền thông Hương Thành gọi là thiết nương tử lúc này lại nghẹn ngào nằm trong lòng anh cả, không ngừng rơi nước mắt.Tô Uyển Ngọc cũng vui mừng đến hai mắt đỏ lên: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”Đợi sau khi tâm trạng của hai người ổn định lại một chút, Giang Miên Miên mới nũng nịu lên tiếng: “Cha, cô út, chúng ta có chuyện gì thì cũng vào nhà quạt mát rồi hẵng nói.”Thời tiết tháng bảy này vô cùng nóng bức.“Đúng đấy anh Hải, có gì chúng ta vào nhà rồi nói, để em gái đứng ngoài nắng như vậy nóng đến nhường nào.” Tô Uyển Ngọc cũng dịu dàng nói.Vừa rồi Giang Trường Hải quá kích động, bây giờ mới nhớ ra chuyện này. Ông có chút ngượng ngùng buông em gái ra.Ông lùi về sau một bước, quan sát cẩn thận em gái rồi cười ha hả vỗ lên bả vai của cô ấy: “Đúng là rất nóng, mặt anh cũng toát cả mồ hôi rồi.”Giang Trường Hải lấy cớ đổ mồ hôi đưa tay lên lau mặt một chút, lau hết nước mắt vừa rồi.Sau đó ôm lấy mặt của Giang Miên Miên, hôn hai cái thật mạnh: “Con gái của cha, con đúng là mang đến một bất ngờ cực kỳ lớn cho cha đấy.”“Ha ha, cha à, con đã nói sau khi cha nhìn thấy bất ngờ này thì nhất định sẽ cực kỳ vui mừng mà.” Giang Miên Miên vô cùng đắc ý đưa hai tay ra sau lưng.“Đúng, con gái, con nói rất đúng. Cha con thực sự rất vui mừng.” Giang Trường Hải nhìn thấy em gái đã mười mấy năm không gặp của mình, nụ cười trên mặt cười đến không khép lại được. Ông thực sự quá kích động, quá phấn khởi.“Nào, con gái, Trường Phụng, đưa đồ cho anh cầm đi.” Giang Trường Hải vừa nói vừa đi đến đón lấy đồ trong tay con gái và em gái mình.Giang Trường Phụng đi đến bên cạnh Tô Uyển Ngọc, gật đầu với bà, lễ phép chào hỏi: “Chị dâu, đã nhiều năm không gặp, chị vẫn trẻ trung xinh đẹp như vậy.”Lúc đó khi cô ấy bỏ nhà ra đi, Giang Miên Miên cũng đã được đầy tháng, cô ấy đương nhiên cũng biết Tô Uyển Ngọc.“Trường Phụng, em cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn giống như lúc ở nhà trước đây.” Tô Uyển Ngọc kéo lấy tay Giang Trường Phụng, hai chị em cùng nhau vào nhà.Để lại Giang Miên Miên bị thất sủng ở phía sau, cũng yên lặng đi vào theo.Vào nhà, Tô Uyển Ngọc lấy nước ngọt, hướng dương và dưa hấu sớm đã chuẩn bị xong từ trước ra.“Trường Phụng, ngồi máy bay cả một buổi sáng cũng mệt rồi đúng không? Nào, uống chút nước ngọt đi, ăn dưa hấu giải nhiệt.” Tô Uyển Ngọc nhiệt tình chiêu đãi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận