Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1042 - Tôi phi, ai là sui gia của ông



"Tôi phi, ai là sui gia của ông, con gái tôi và Mã Lỗi đã sớm ly dị rồi, hai nhà chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì nữa, các người nhanh cút ra ngoài cho tôi." Trương Quế Hoa chỉ vào cửa, mặt đầy tức giận mắng."Ly dị? Bây giờ có ly dị nữa sao?" Bác cả Mã nghe được lời của Trương Quế Hoa, vô cùng khiếp sợ nhìn Giang Trường Phụng một cái, không dám tin hỏi.Lúc đầu, hai đứa này rất tốt mà, sao bây giờ lại ly dị chứ?"Sống không nổi với nhau thì ly dị chứ sao, còn có nguyên nhân gì?" Trương Quế Hoa hết sức khinh thường nói."Vậy Mã Lỗi đâu, Trường Phụng, Mã Lỗi không trở về với cháu sao?" Bác cả Mã nhìn Giang Trường Phụng, có chút nóng nảy hỏi.Ông ta nghe nói ở bên ngoài Giang Trường Phụng kiếm rất nhiều tiền, áo gấm về làng, cho nên cả nhà ông ta mới vừa làm công việc xong đã vội vàng chạy đến đây, xem thử có thể lây dính chút lợi ích, kiếm được đồ tốt gì đó không.Bên này Giang Trường Phụng mới vừa muốn nói, Trương Quế Hoa đã mở miệng đáp trước khi con gái nói: "Mã Lỗi chết rồi, thằng đó chết ở bên ngoài mấy năm rồi! Đi đi đi, sau này các người cũng đừng đến nhà chúng tôi nữa."Trên mặt Trương Quế Hoa tràn đầy vẻ chán ghét, đuổi người như đuổi ruồi vậy."Cái gì? Mã Lỗi chết rồi? Sao có thể được?" Bác cả Mã ngạc nhiên nhìn Trương Quế Hoa một cái, lại vừa liếc nhìn Giang Trường Phụng không lên tiếng nãy giờ, muốn nghe được câu trả lời từ cô ấy."Thằng cả, thằng hai, thằng ba, đuổi bọn họ ra ngoài cho mẹ." Bây giờ Trương Quế Hoa thấy người của nhà họ Mã đã rất buồn bực rồi, bà cụ không muốn nói nhảm thêm với bọn họ, trực tiếp nói mấy đứa con trai."Chao ôi, sui gia, Trường Phụng, mọi người không thể như vậy được, có chuyện gì cũng phải nói cho rõ ràng, Mã Lỗi thật sự đã chết rồi sao?" Lúc bác cả Mã bị đuổi ra ngoài, còn chưa từ bỏ ý định.Giang Trường Phụng nhìn bộ dạng này của ông ta, trong lòng vô cùng chán ghét, bởi vì đối phương vẫn luôn là loại người cô ấy xem thường.Lúc Mã Lỗi còn rất nhỏ, cha mẹ bất ngờ qua đời, Mã Lỗi lớn lên ở nhà bác cả của mình.Nhưng bác cả và bác cả gái của Mã Lôi ghét bỏ Mã Lôi là một phiền toái, chiếm đoạt nhà và gia sản của Mã Lỗi, còn không đối tốt với anh ta nữa.Mỗi ngày trời vẫn chưa sáng đã bắt anh ta dậy làm việc, buổi tối trở về, anh ta còn phải lần mò giặt quần áo cho bọn họ nữa.Cứ làm việc như vậy, bọn họ còn không để cho anh ta ăn no, mặc quần áo đều là đồ dư lại của các anh họ trong nhà, hoàn toàn không kín gió, đến mùa đông, tay Mã Lỗi đều nứt nẻ.Giang Trường Phụng biết, bọn họ hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của Mã Lỗi, bọn họ chỉ muốn chiếm được lợi ích thôi."Trường Phụng, đi chúng ta vào nhà, đừng quan tâm đến mấy người khốn kiếp này." Đuổi người đi rồi, Trương Quế Hoa sáng láng tinh thần kéo tay con gái đi vào phòng.Những người khác thấy trời đã tối, bên ngoài còn có muỗi nữa, cũng đều chuyển chỗ, vào nhà cắn hạt dưa, nghe Giang Trường Phụng kể những chuyện thú vị ở Hương Thành.Mấy đứa nhỏ đều vây Giang Trường Phụng vào giữa, sau khi nghe cô ấy kể xong, liền dồn dập hỏi một ít vấn đề vừa kỳ lạ vừa ngây thơ.Loại chuyện máu mủ ruột rà này thật sự rất khó giải thích.Cho dù từ nhỏ đến lớn mấy đứa bé nhà họ Giang chưa từng nhìn thấy Giang Trường Phụng, nhưng đám trẻ vẫn rất gần gũi với cô ấy, rất thích đồ ăn ngon quần áo đẹp mà cô út dịu dàng mua cho.Chiêu Đệ cũng rất thích cô út này, bởi vì từ việc cô út tặng quà cho mọi người vào xế chiều hôm nay, có thể nhìn ra được, cô út này có rất nhiều tiền.Giày da và thắt lưng mà cô út tặng cho những người đàn ông trong nhà, người khác không biết giá trị, nhưng Chiêu Đệ có trí nhớ của đời trước.

Bạn cần đăng nhập để bình luận