Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 236. Trộm đồ là không đúng

“Đúng rồi, thiếu chút nữa là con quên luôn rồi.”
Giang Miên Miên cầm kẹo hồ lô đi đến trước phòng thứ hai, chia cho mấy cô nhóc mỗi người hai viên kẹo hồ lô.
Mấy cô nhóc cẩn thận nhận kẹo hồ lô và cảm ơn cô.
Lai Đệ cầm kẹo hồ lô, không đợi được liền cắn một ngụm.
Mùi vị chua ngọt xông thẳng vào vị giác, Lai Đệ thỏa mãn tới ánh mắt cũng híp thành một đường thẳng. Kẹo hồ lô thật sự rất ngon luôn!
Sau khi ăn xong lại đột nhiên nhớ đến chuyện sinh nhật đã qua mấy ngày của chị Tư của cô bé.
Vì vậy nén đau xót đem viên kẹo hồ lô còn dư lại đưa cho Chiêu Đệ: “Chị tư, đây là quà sinh nhật bù em cho chị nè.”
Chiêu Đệ nhìn dáng vẽ luyến tiếc kia của cô bé, cười rồi sờ lên cái đầu nhỏ của cô bé: “Chị tư có kẹo hồ lô của chị rồi, không cần của em nữa, em ăn nhanh đi.”
Mà sau khi Giang Miên Miên ra khỏi phòng thứ hai, liền thấy dáng vẻ đáng thương của hai anh em Chí Văn và Chí Võ ngồi trước cửa phòng ba.
Cô liền nghi ngờ hỏi: “Anh cả, anh hai, trời lạnh như thế này, sao hai anh không vào nhà vậy?”
“Cha mẹ anh đang đánh nhau ở trong phòng, hai đứa anh không dám đi vào.” Chí Võ nhỏ giọng nói.
Hai người họ sợ bây giờ cha họ đang bực bội, làm chướng mắt cha họ thì lại bị đánh một trận.
Giang Miên Miên cũng nghe thấy ở trong phòng chú ba đang mắng Tôn Lệ Hà không biết xấu hổ, cái gì mà mất thể diện, cô giả bộ như không nghe thấy, đưa kẹo hồ lô cho hai cậu anh trai.
“Anh cả, anh hai, đây là kẹo hồ lô em mua ở trong thị trấn, cho các anh đó.”
Hai bé trai mặt đầy kinh ngạc rồi vui mừng nhận lấy bỏ vào trong miệng: “Cảm ơn em, Miên Miên.”
Giang Miên Miên vừa liếc vào trong phòng, nghe thấy bọn họ cãi càng ngày càng nghiêm trọng, cô sợ hai cậu con trai nán lại ở bên ngoài lâu sẽ rất lạnh liền nói: “Anh cả, anh hai, hay là hai anh đến phòng bà nội ở một lát đi, ở bên ngoài lạnh như vậy, sẽ bị cảm lạnh đó.”
“À, biết rồi.” Chí Văn vừa nhai kẹo hồ lô vừa ậm ờ gật đầu.
Phòng thứ ba cãi nhau rất lâu, Chiêu Đệ nghe tiếng cãi vả rồi mỉm cười tiến vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau khi cắt cỏ cho heo, cô bé còn cố ý đi đường vòng tới bờ sông.
Nhìn lúc Tôn Lệ Hà đứng một mình ở bờ sông, hì hục giặt một đống quần áo lớn, trong lòng mới thấy vui sướng.
Tôn Lệ Hà à, bà chờ đi, quả báo trước đây của bà bây giờ chỉ mới bắt đầu.
Sau đó cô ta đến họp lại với ba chị em, thừa dịp bốn bề vắng lặng, lấy thức ăn giấu bên trong gùi ra: “Chị cả, chị hai, em có đồ ăn ngon nè.”
Cô ta biết cha mẹ biết điều thật thà, cho tới bây giờ không dám đối nghịch với bà nội cô bé, nếu biết cô ta vụng trộm lấy đồ trong nhà, nhất định sẽ kêu cô ta trả đồ lại.
Đến lúc đó không chỉ bị cha mẹ mắng, chắc chắn sẽ còn bị bà của cô ta đánh một trận dữ dội, cho nên mới cứ giấu cho tới bây giờ.
Đại Nha thấy những thứ mà cô ta lấy ra, bị dọa hết hồn: “Chiêu Đệ, cái này, những thứ này em lấy ở đâu?”
Nhị Nha cũng khẽ cau mày, trong lòng có một dự đoán không tốt.
“Chị cả, các chị đừng sợ, cái này là do ngày hôm qua em phát hiện thím ba trộm đồ, sau đó…”
Chiêu Đệ hết sức phấn khởi kể chuyện ngày hôm qua cho các cô bé nghe, vì mưu kế của mình được như ý mà dương dương tự đắc.
Đại Nha sau khi nghe xong thì lại càng sợ hơn.
Lá gan của Chiêu Đệ cũng quá lớn, lại dám trộm đồ của bà nội!
Nhị Nha thì trực tiếp phê bình nói: “Chiêu Đệ, em làm như vậy là không đúng, thím ba trộm đồ thì thím ta không đúng, chúng ta cũng không thể học theo thím ta được, việc này là hành động sai trái, em có biết không?”
Vẻ mặt Đại Nha cũng thành thật nhìn Chiêu Đệ nói: “Nhị Nha nói đúng đó, Chiêu Đệ, sau này em ngàn lần không thể làm mấy chuyện như vậy nha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận