Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 607 - To hơn của con trai



Lúc Trương Quế Hoa đến phòng hai, mấy cô bé cũng đã nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ. Triệu Tiểu Quyên xuống giường ra mở cửa: “Mẹ, có chuyện gì không ạ?”“Mẹ tới xem Nguyên Bân một chút, Nguyên Bân đã ngủ chưa?” Trương Quế Hoa hỏi.“Vẫn chưa ạ. Trưa nay ngủ hơi lâu nên bây giờ vẫn rất có tinh thần.” Triệu Tiểu Quyên đáp.“Bà nội.” Mấy bé gái thấy bà cụ đi vào, vội vàng gọi.Trương Quế Hoa không lạnh không nóng “ừ” một tiếng.Đợi đến khi bà ta nhìn thấy Giang Nguyên Bân nằm trên giường, ngẩng đầu lên nhìn mình, gương mặt nhất thời nở ra nụ cười hiền dịu: “Ôi chao Nguyên Bân, cháu trai của bà, có nhớ bà không?”Trương Quế Hoa bế Giang Nguyên Bân yêu thương một lúc, mới lấy một bao lì xì trong túi ra để cho cậu bé cầm.“Thằng haị, con dâu hai, đây là tiền lì xì mẹ cho Nguyên Bân, các con nhận thay thằng bé rồi sang năm mua cho thằng bé ít đồ.” Trương Quế Hoa nhìn hai vợ chồng Giang Trường Hà nói.“Vâng, con biết rồi mẹ.”Giang Trường Hà không ngờ rằng mẹ mình lại cho riêng Nguyên Bân một bao lì xì, ông ấy hết sức kích động. Xem ra quả nhiên vẫn phải có con trai mới có thể đứng vững. Cho dù là ở trong thôn hay là ở trong lòng cha mẹ.Đại Nha Nhị Nha và Lai Đệ thấy bà cụ cho riêng em trai một bao lì xì, bọn họ cũng không ghen tị, ngược lại còn cảm thấy vui thay cho em.Chiêu Đệ nằm trên giường trong lòng thầm cười lạnh. Cô ta đã nói rồi, có em trai bọn họ mới có chỗ dựa. Xem xem, bây giờ em trai còn chưa biết nói đã có địa vị tương tự với Chí Văn Chí Vũ trong lòng ông bà.Trương Quế Hoa ra khỏi phòng hai, lại đến phòng lớn.Tô Uyển Ngọc đang ngồi trên giường trải chăn, Giang Trường Hải ngồi dưới đất ngâm chân. Lúc nghe được tiếng gõ cửa là Giang Miên Miên ra mở.“Bà nội, sao bà lại đến đây?” Giang Miên Miên thấy muộn như vậy mà bà nội còn tới, ngạc nhiên hỏi.“Sao vậy mẹ, có chuyện gì?” Giang Trường Hải thấy mẹ mình tới, cũng tò mò hỏi.Tô Uyển Ngọc cũng dừng tay, chờ bà cụ lên tiếng.“Suỵt, nói nhỏ một chút. Mẹ tới cho Miên Miên của chúng ta một bao lì xì lớn. Nào Miên Miên, cầm lấy, đây là bà nội chuẩn bị riêng cho cháu, thích ăn gì thì tự đi mua.” Trương Quế Hoa trìu mến nhìn Giang Miên Miên nói.Giang Miên Miên cầm bao lì xì hơi dày trên tay, có chút kinh ngạc.Cô còn nhớ năm ngoái Chiêu Đệ nói với mình bà cụ lén đưa tiền lì xì cho hai bé trai. Không ngờ rằng năm nay cô cũng có đãi ngộ như cháu trai rồi.Giang Miên Miên cho rằng mình có đãi ngộ tương đương với cháu trai, nhưng cô nghĩ nhầm rồi, bao lì xì bà cụ cho cô còn to hơn hai bé trai ở chi thứ ba.“Cảm ơn bà nội.” Giang Miên Miên cầm bao lì xì, cười tít mắt cảm ơn.“Không cần cảm ơn. Được rồi, các con nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Trương Quế Hoa nói xong cũng đi ra cửa.Giang Miên Miên đi ra đóng cửa, lại thấy bà nội lén lút đi đến phòng ba.Chí Văn Chí Võ thấy bao lì xì có nhiều tiền như vậy liền vui vẻ nhảy nhót.Ngay cả Tôn Lệ Hà cũng không ngờ năm nay bà cụ lại hào phóng đến như vậy, đưa cho hai đứa con trai mỗi đứa một đồng tiền. Bà ta dụ dỗ hai đứa con, thu lại tiền mừng tuổi, sau đó đưa cho hai đứa mỗi đứa một xu rồi đuổi bọn chúng ra ngoài.Lúc này ở phòng lớn, Giang Trường Hải đang nháy mắt nhìn con gái mình: “Con gái, mau xem xem bà nội cho con bao nhiêu tiền lì xì.”Giang Trường Hải không để ý là bao nhiêu tiền, ông chỉ là tò mò.Muốn xem xem bà mẹ coi tiền như mạng, keo kiệt bủn xỉn của mình có thể cho con gái mình bao nhiêu tiền mừng tuổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận