Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 373. Người phỏng vấn 1

Người một nhà vui vẻ ăn bữa cơm tối xong liền tự mình rửa mặt chuẩn bị đi ngủ, một ngày này tiếp đón mấy đoàn khách mời, bọn họ đều thấy hơi mệt.
Tô Uyển Ngọc nhìn căn phòng lộn xộn, muốn đi dọn dẹp, lại không muốn động đậy.
Nghĩ đến dù sao lãnh đạo thành phố nói, phóng viên phải hai ngày nữa mới đến, giờ cứ để đấy, sáng sớm ngày mai lại thu dọn vậy.
Ngày hôm sau Giang Trường Hải được nghỉ, không phải đi làm, bọn họ ngủ một giấc đến khi tự tỉnh, cũng không dậy quá sớm, chờ đến lúc cả nhà ăn sáng xong thì nghe được tiếng có người gõ cửa bên ngoài.
Cả nhà còn tưởng là hàng xóm đến chơi, cũng không quá để ý, Giang Trường Hải liền trực tiếp mở cổng ra.
Cửa vừa mở, Giang Trường Hải thấy hai chàng trai trẻ tuổi, trên người đeo thẻ công tác, người đi đầu cầm trong tay một cái máy ảnh, đang ý cười đầy mặt nhìn về phía ông.
"Xin chào, xin hỏi đây là nhà của Giang Miên Miên phải không? Chúng tôi từ trong thành phố đến phỏng vấn Giang Miên Miên."
"A, các anh là phóng viên từ thành phố đến, mời vào, mời vào trong."
Giang Trường Hải tránh người ra, sau đó hướng về phía trong nhà hô: "Vợ, con gái, phóng viên trong thành phố đến nhà phỏng vấn, hai mẹ con nhanh chuẩn bị một chút."
Giang Miên Miên và Tô Uyển Ngọc nghe xong, đều sững sờ, sau đó vội vàng dọn dẹp một chút.
Vừa thu dọn xong, Giang Trường Hải liền đưa theo phóng viên đi vào.
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc vốn là người sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn, chưa từng trải qua loại cảnh tượng hoành tráng như này.
Lúc này nhìn thấy phóng viên và máy ảnh trong tay bọn họ, ông bà có chút khẩn trương luống cuống, không biết nên nói cái gì, bầu không khí trong phòng trong lúc nhất thời có chút yên lặng.
Giang Miên Miên mặc dù trong lòng cũng có chút khẩn trương, nhưng dù gìở kiếp trước cô cũng từng có kinh nghiệm phát trực tiếp, bình thường cũng dùng không ít phần mềm giao tiếp xã hội, cho nên khi đối mặt với phóng viên ngược lại không mất tự nhiên như vậy.
Cô hướng về phía hai vị phóng viên cười ngọt ngào: "Chào hai chú, mời hai chú mau ngồi."
"Chào cháu, cháu chính là học sinh Giang Miên Miên đúng không?" Phóng viên Triệu hơi cúi người, nhìn Giang Miên Miên cười hỏi.
"Đúng vậy, thưa chú, cháu chính là Giang Miên Miên. Đây là cha cháu Giang Trường Hải, và đây là mẹ cháu - Tô Uyển Ngọc."
Hai vợ chồng Giang Trường Hải thấy con gái của mình chào hỏi phóng viên vẫn tự nhiên hào phóng như thế, đều cảm thấy mình cũng không thể vào thời điểm mấu chốt này cản lại bước chân của đứa nhỏ, thế là chậm rãi điều chỉnh hô hấp, rồi theo đó bình tĩnh lại.
Tô Uyển Ngọc bình tĩnh lại vội vàng vào phòng bếp, pha trà bưng ra: "Nào, hai anh phóng viên, các anh uống chút trà, giải khát."
Hai vị phóng viên đi đường xa như vậy, đúng là có chút khát.
"Cảm ơn, chị cũng đừng bận rộn nữa, chúng ta cùng ngồi đây nói chuyện phiếm một lát." Phóng viên Triệu ngữ khí ôn hòa nói.
"À, được." Tô Uyển Ngọc đối diện với hai người vẫn còn chút khẩn trương, bà đi đến bên cạnh Giang Trường Hải, ngồi xuống sát ông.
Thật ra thì lúc bọn họ vừa đi vào đã phát hiện người một nhà Giang Miên Miên có chút khẩn trương.
Nhiều năm nay bọn họ đã phỏng vấn rất nhiều người, đại đa số người bình thường gặp các ông đều khẩn trương như vậy, bọn họ đều đã gặp nhiều thành thói quen.
Chẳng qua là sau khi chứng kiến Giang Miên Miên bình tĩnh chào hỏi bọn họ như vậy, ngược lại khiến bọn họ kinh ngạc.
Thật không hổ danh là tiểu thần đồng đứng đầu kì thi của trấn, gặp chuyện vẫn giữ được bình tĩnh tỉnh táo, không kiêu ngạo không tự ti, là đứa nhỏ có tài năng và chí khí rất lớn.
Phóng viên Triệu sau khi thấy phóng viên điều chỉnh và thử máy ảnh xong, cười giới thiệu nói: "Hai vị đồng chí, chào mọi người, tôi họ Triệu, là phóng viên phỏng vấn mọi người hôm nay, còn cậu ấy họ Ngô, là thợ quay phim. Mọi người cứ gọi chúng tôi là Tiểu Triệu, Tiểu Ngô."
"Phóng viên Triệu, thợ quay phim Ngô, hai anh sáng sớm đã từ trong thành phố tới phỏng vấn như thế này, quả là vất vả." Giang Trường Hải mặc dù lớn tuổi hơn một chút so với hai phóng viên, nhưng ông cũng không khinh thường mà gọi người ta là Tiểu Triệu, Tiểu Ngô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận