Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1001 - Cổ phần chuyển cho Miêu Miêu 2



Giang Trường Phụng đương nhiên biết anh ta suy nghĩ gì. Cô ấy liếc mắt nhìn anh ta, lạnh lùng nói: "Đời này tôi không thể có đứa nhỏ của mình. Hiện tại Miên Miên là người thân duy nhất của tôi. Tôi không muốn cơ nghiệp mà tôi vất vả dốc sức cả đời lại tiện nghi cho tiện nghi cho người ngoài không cùng huyết thống với tôi."Mã Lỗi nghe cô ấy nói xong. Anh ta cau mày có chút không vui vẻ: "Trường Phụng, chúng ta còn trẻ. Em nói chuyện này chi, chuyện tương lai ai biết chắc được. Không chừng ông trời thấy chúng ta đánh thương liền ban cho chúng ta một đứa nhỏ.""Mã Lỗi, ông tự mình vỗ lương hỏi một chút. Những lời này ông cảm thấy đáng tin sao?" Giang Trường Phụng trào phúng hỏi.Mã Lỗi bị Giang Trường Phụng không nể mặt hỏi cho ngậm miệng không trả lời được.Anh ta mở miệng rồi lại ngậm lại nhiều lần. Sau khi anh ta suy nghĩ cẩn thận rồi mới nói: "Nhưng em không nghĩ một chút, Miên Miên còn nhỏ như vậy. Cổ phần trong tay con bé không phải là để người nhà quản lý thay sao. Anh không phải xem thường anh cả của em nhưng bọn họ cái gì cũng không hiểu. Nếu như bị công ty đối thủ biết được việc này, dùng lời ngọt lấy được cổ phần trên tay họ. Chúng ta không lẽ phải đối mặt với kẻ địch hai bên."Gianh Trường Phụng nghe anh ta dùng lời lẽ coi thường người nhà mẹ đẻ của mình. Cô ấy hít sâu một hơi rồi đảm bảo: "Việc này ông yên tâm. Tuy rằng tôi chuyển cổ phần cho Giang Miên Miên, nhưng trước khi con bé thành niên thì tôi vẫn quản lý thay con bé. Tôi sẽ không để cho công ty vận hành chậm trễ so với bình thường. Mã Lỗi, ông thay tôi ngẫm lại xem. Năm đó tôi vì ông mà từ bỏ người nhà, rời xa quê hương tới Hương Thành để dốc sức làm ăn. Nhiều năm rồi tôi còn chưa có hiếu thuận cha mẹ. Hiện tại tôi đã có năng lực, trong khả năng của mình, tôi muốn cho người nhà của tôi sống tốt một chút. Yêu cầu này không quá đáng chứ?”Mã Lỗi nghe cô ấy nói như vậy. Anh ta cũng biết chuyện năm đó đúng là mình đuối lý. Tuy rằng trong lòng anh ta bằng mọi giá cũng không tình nguyện, nhưng anh ta vẫn là cắn răng, bóp mũi đồng ý.“Được, Trường Phụng. Em muốn chuyển liền chuyển. Anh không nói không đồng ý. Anh chính là đứng ở góc độ của công ty để suy nghĩ mọi chuyện tương đối nhiều.” Mã Lỗi thỏa hiệp.Dù sao Giang Miên Miên cũng chỉ là một đứa con gái đến từ nông thôn cái gì cũng không hiểu nên cũng không gây ra sóng gió gì. Anh ta nếu rảnh rỗi thì mua cho cô nhiều quần áo, trang sức, mọi đồ chơi các loại để đảm bảo khiến cho cô vô cùng vui vẻ mà về đất liền. Trong lòng Mã Lỗi cũng có chút so đo.Giang Trường Phụng xem anh ta đồng ý. Trong lòng cô ấy cũng thở dài nhẹ nhõm. Nếu anh ta thật sự không đồng ý, bên này của cô ấy cũng làm không tốt lắm.Mã Lỗi thấy sắc mặt Giang Trường Phụng tốt lên rất nhiều. Anh ta cười nói: “Trường Phụng. Chuyện lúc trước đúng là anh xử lý không thỏa đáng khiến em chịu ủy khuất rồi. Em yên tâm. Anh đã mắng cô ta dữ dội. Sau này cô ta sẽ không bao giờ đến nhà chúng ta náo loạn.”Giang Trường Phụng nghe lời bảo đảm dối trá của anh ta. Trong lòng cô ấy cười lạnh. Mấy năm nay, sự bảo đảm của anh ta trong lòng mình sớm đã không đáng một xu.Nhưng bởi vì Mã Lỗi mới vừa đáp ứng việc cô ấy chuyển cổ phần cho Miên Miên. Cô ấy cũng không biểu hiện khó chịu. Cô ấy nghĩ việc này nên sắc mặt dịu đi rất nhiều.“Ừ. Tôi mặc kệ tình nhân bên ngoài đó của ông. Chỉ cần cô ta không xuất hiện trước mặt tôi làm bẩn mắt tôi là được.” Giang Trường Phụng cũng lùi một bước.Mã Lỗi nghe cô ấy nói như vậy. Trong lòng anh ta có chút nôn nóng. Việc này anh ta không dám đảm bảo. Dù sao bên kia yêu cầu khi cưới vào cửa phải có danh phận là bà Hai.Vì thế nghĩ một chút liền lấy lòng nói: “Trường Phụng, hôm nay chúng ta chơi ở công viên nước. Anh thấy em rất thích Miên Miên. Anh thấy đứa nhỏ này lớn lên cũng tốt, học tập cũng tốt, lại còn ngoan ngoãn. Hay là chúng ta nói với anh cả của em một tiếng, để Miên Miên ở nhà chúng ta làm người thừa kế, coi như con gái nuôi đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận