Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 717 - Không có gì là tốt



Giang Trường Hải ở gần đến mức ông vừa duỗi tay ra đã có thể tiếp điện thoại.“Alo, xin chào, đây là nhà Giang Trường Hải, xin hỏi tìm ai?”“Chú Giang, cháu là Úc Thừa, con tìm Miên Miên có chuyện muốn nói.” Âm thanh Úc Thừa từ trong microphone truyền đến.Giang Miên Miên nghe được là Úc Thừa liền vui vẻ chạy sang tiếp điện thoại.“Này, anh Úc, anh luyện tập về rồi à?” Giang Miên Miên ôm điện thoại ngọt ngào hỏi.Giang Trường Hải thấy tay phải mình trống không, trong lòng chua chát nhếch miệng.Quả nhiên chả có thằng nhóc nào là tốt cả!Cũng không nghĩ đến tâm trạng của Úc Thừa cũng có chút không tốt: “Ừm, vừa quay về, Miên Miên, anh nghe dì Tôn nói em không đến thủ đô học à?”Cậu vừa luyện tập về xong nghe dì Tôn nói, lập tức gọi điện thoại đến.Giang Miên Miên nghe ra được Úc Thừa cảm thấy không vui, cô lè lưỡi, làm nũng khoe mẽ nói: “Anh Úc, em cũng có lý do mà. Nhưng em chắc chắn, chờ em lên đại học, nhất định sẽ đến thủ đô, mỗi năm nghỉ hè sẽ đều lên thủ đô tìm anh chơi nha!”“Được thôi, vậy em ở nhà cũng phải học tập thật giỏi, tranh thủ sớm ngày đến thủ đô.”Úc Thừa cũng không phải là người đa cảm, mặc dù cậu vẫn muốn Cừu Non đến thủ đô đọc sách nhưng vẫn phải tôn trọng mong muốn cá nhân của cô.Vả lại dựa theo tốc độ nhảy lớp mấy năm nay của Cừu Non, rất nhanh sẽ có thể đến thủ đô lại.Huống chi cô còn tỏ ra yếu đuối làm nũng với mình nữa.“Ừm, anh Úc, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ nỗ lực để thi đại học lên thủ đô! Đúng rồi, anh Úc, em muốn nói với anh tin vui, cha mẹ em đã quyết định để em đi học ở môi trường giáo dục tốt hơn, vì vậy bọn họ quyết định chờ em thi xong cấp ba sẽ chuyển nhà đến thành phố, cho em đi học trường cấp ba hạng nhất ở đó.” Giang Miên Miên dỗ dành Úc Thừa xong, trước tiên nói cậu nghe về tin tốt này.Úc Thừa: “Vào thành phố học cũng tốt, mặc dù hơi kém so với thủ đô nhưng cũng tốt hơn trường trong trấn.”“Đúng vậy, cha em sẽ nghỉ việc ở nhà máy để cùng vào với em, mẹ em cũng cố gắng phấn đấu để có thể làm phiên dịch viên trong thành phố.” Giang Miên Miên kể với Úc Thừa, cha mẹ cô vì để ủng hộ việc học của mình mà cũng cố gắng nỗ lực.Úc Thừa thì chỉ im lặng nghe cô nói chuyện, cũng không chê cô ồn ào.Nhưng cậu vừa luyện tập trở về, cũng chưa kịp ăn cơm, không bao lâu sau thì dì Tôn đã gọi đi.Giang Miên Miên vừa nghe thấy dì Tôn, vội vàng nói: “Anh Úc, anh nhanh đi ăn cơm đi, chờ hôm nào có thời gian rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”“Được, vậy anh đi ăn cơm trước.”Thấy con gái cúp điện thoại, Giang Trường Hải cố ý hỏi: “Sao đấy? Anh Úc của con hỏi con vì sao không tới thủ đô học à?”Vừa nãy hai người nói chuyện, ông ở cạnh bên nghe rõ ràng.Giang Miên Miên chớp mắt: “Ừm, con đã nói với anh ấy cha mẹ quan trọng nhất, hai người ở đâu thì con ở đó.”“Hì hì, cha biết con gái cha tốt nhất mà!” Giang Trường Hải nghe xong lập tức mừng rỡ, không còn chua chát trong lòng nữa.“Vậy con về phòng học bài trước.”“Đi đi đi đi, đừng học khuya quá kẻo mệt.”Giang Miên Miên về phòng học bài, còn hai người lớn vẫn tiếp tục xem ti vi, nhưng lúc sau đã có hai người hàng xóm đến.“Tiểu Giang, Tiểu Tô, đang xem ti vi à?” Mẹ Vương Lợi đi phía trước nhìn hai người, tươi cười hỏi.“Đúng vậy, chị dâu, thím Lý, dì Vương, mọi người vào đây ngồi đi.”Tô Uyển Ngọc nhiệt tình mời, Giang Trường Hải thức thời đứng dậy trở về phòng, nhường lại phòng khách cho các nữ đồng chí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận