Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 516. Tiền đến rồi

“Con gái tôi ghen kìa, mau đến đây, cha thơm con hai cái.” Giang Trường Hải khom lưng thơm Giang Miên Miên hai cái.
Tô Uyển Ngọc nhìn hai cha con đang đùa giỡn, hơi khoe khoang nói: “Anh Hải, em mặc bộ sườn xám này đẹp không?”
“Đẹp, đẹp, quá chi là đẹp, đẹp gấp mấy lần mấy cô người mẫu trên tạp chí nữa.” Giang Trường Hải liên tục gật đầu, miệng như bôi mật ong dỗ bà.
“Đây là con gái nhà chúng ta đặc biệt thiết kế cho em đó.” Tô Uyển Ngọc đắc ý nói.
“Con gái cha đúng là lợi hại, thiết kế quần áo thật đẹp, ừm, không đúng, con gái, con thiết kế quần áo cho mẹ con rồi lại không thiết kế cho cha một bộ?” Giang Trường Hải cố ý bắt bẻ hỏi.
Giang Miên Miên đảo mắt một vòng, giọng điệu khẳng định nói: “Cha, đương nhiên con cũng thiết kế cho cha rồi, bản thiết kế con đã nhớ kỹ trong đầu rồi, đợi lát nữa đo kích thước cho cha, ngày mai con sẽ vẽ ra.”
“Haha, được rồi, cha chọc con thôi, áo quần của cha đủ mang rồi, con không cần thiết kế nữa?” ông nhìn con gái trước mặt ông lanh lợi đùa giỡn, ánh mắt tràn đầy yêu thương sủng nịch mà thơm cô thêm một cái.
Giang Trường Hải lại không nỡ để cho Giang Miên Miên mệt mỏi, sắp khai giảng rồi, ông muốn để cho con gái thả lỏng hai ngày, lúc nãy chỉ là cố ý đùa con bé một chút.
“Được rồi, mau đến ăn cơm thôi.” Tô uyển Ngọc thấy hai cha con đứng đó nói chuyện nãy giờ còn chưa xong, không nhịn được thúc giục.
“Được, vợ à, ngày mai là thứ tư, anh xin nghỉ một hôm, định trở về thôn một chuyến, đem tiền bán nhân sâm đưa cho chú hai và chú ba.” Đang lúc ăn cơm, Giang Trường Hải đột nhiên nói.
“Được đó, có cần em và Miên Miên cùng anh trở về một chuyến không? Tô Uyển Ngọc dò hỏi.
“Không cần đâu, đưa tiền xong là anh về liền, thời tiết nóng bức hai mẹ con em đừng tự làm khó bản thân làm gì.” Giang Trường Hải đau lòng nói.
Ngày hôm sau sau khi ăn xong cơm sáng, Giang Trường Hải tới nhà thím Lý mượn chiếc xe đạp, trở về thôn Thạch Kiều.
Giang Trường Hải dựng xe, nói chuyện với người trong thôn thạch kiều. Sau khi về đến nhà, Giang Trường Hà và Giang Trường Đào nhìn thấy ông trở về, tất cả mọi người đều vui mừng đi ra đón.
Bọn họ đoán lần này Giang Trường Hải trở về chắc chắn là đến đưa tiền.
“Thằng cả, sao có mỗi mình con trở về thôi, vợ con và Miên Miên sao thấy về hả?” Trương Quế Hoa thấy Giang Trường Hải trở về một mình, hơi thất vọng hỏi.
“A, mẹ, con trở về tìm chú hai với chú ba có chút chuyện, không ở lại lâu, lát nữa phải đi liền.” Giang Trường Hải giải thích.
“Có chuyện gì vậy?” Trương Quế Hoa tò mò nghe ngóng.
“Nói thì mẹ cũng không hiểu, mẹ nhanh về phòng ngồi đi.” Giang Trường Hải đẩy bà Giang về phòng chính.
“Thần thần bí bí, chuyện tốt thì không sợ người khác biết. nói không chừng lại vô trung sinh hữu, vô sự sinh phi (Đục nước béo cò, từ không tạo thành có, không có chuyện gì làm sẽ sinh thị phi).
Trương Quế Hoa không nghe ngóng được gì, hơi mất hứng bĩu môi, lẩm bẩm trở về phòng.
Giang Trường Hải vẫy tay ra hiệu với hai đứa em, ba người tự trở về phòng riêng.
Giang Trường Đào đi sau mấy bước, vào phòng sau cùng, tiện tay đóng của phòng lại.
“Anh cả, có phải bán được nhân sâm rồi không?” Giang Trường Đào vội vàng hỏi.
“Đúng đó, anh cả, bán được bao nhiêu tiền vậy?” Giang Trường hà cũng hết sức căng thẳng hỏi.
Tay trái Giang Trường Hải giơ ra một ngón, tay phải giơ ra năm ngón, nhướng mày với hai đứa em trai.
“Sáu, sáu trăm đồng sao?” Giang Trường Đào vui mừng đoán.
Giang Trường Hà cũng liên tục gật đầu, quá tốt rồi, sáu trăm đồng cũng không ít rồi, nhà bọn họ sẽ được chia hai trăm đồng đó, hai trăm đồng này cũng đủ để lên trấn mua một căn nhà rồi.
“Không phải, là một nghìn năm trăm đồng.” Giang Trường Hải đè thấp giọng nói.
Giang Trường Hà và Giang Trường Đào lập tức trừng lớn hai mắt, không dám tin tưởng hỏi: “Bao, bao nhiêu cơ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận