Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 609 - Hai tin vui từ Ông Úc 1



Bây giờ cô đã là thiên tài nhí chân chính, danh xứng với thực. Giang Miên Miên nhìn bảng chỉ số trí lực với tâm trạng hết sức kích động.Hệ thống thấy cô vui như vậy thì sợ là chỉ mới vậy thôi mà cô đã thỏa mãn, bèn vội vàng nhảy ra nhắc nhở: "Thưa ký chủ, đầu tiên xin chúc mừng chỉ số trí lực của cô đã đạt đến trình độ cận thiên tài, mong rằng cô có thể không ngừng nỗ lực, tiếp tục cố gắng, đừng đắm chìm trong thành tích ở quá khứ, dừng bước tại đây. Cô phải biết rằng "học tập như bơi thuyền ngược nước, không tiến ắt lùi", còn rất nhiều người có chỉ số trí lực cao hơn cô.""Ôi dào, hệ thống à, ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ tiếp tục cố gắng." Giang Miên Miên gác chân, vẻ mặt vẫn đắc ý vô cùng.Hì hì, cô là thiên tài rồi đó!Đến khi ăn cơm, Tô Uyển Ngọc phát hiện thấy hôm nay con gái mình vui vẻ lạ thường. Bà tò mò hỏi: "Con gái à, sao hôm nay con vui thế?""Dạ? Vậy ạ?" Giang Miên Miên sờ khóe môi, cô cũng không chú ý."Nói thừa, con đã cười ngây ngô rất lâu rồi đấy." Tô Uyển Ngọc khẽ nhướng mày: "Có chuyện gì vui thì con mau nói ra để cha mẹ cùng vui nào!""Khụ, không có chuyện vui gì hết. Sắp khai giảng rồi mà, con nhớ các bạn và thầy cô mẹ ạ." Giang Miên Miên thuận miệng bịa lý do.Không phải là cô không muốn chia sẻ với cha mẹ tin vui mình trở thành thiên tài, thật sự là cô không thể nói với họ chuyện hệ thống.Hai người học tra là Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc đã sốc trước lý do này.Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều phục con gái sát đất. Quả nhiên thiên tài khác xa người tầm thường như họ, không ngờ cô lại trông chờ khai giảng.Khi còn ngồi trên ghế nhà trường, ngày nào họ cũng ngóng mong ngóng ngày nghỉ, nếu kỳ nghỉ kết thúc sắp vào khai giảng thì họ khóc ròng trong lòng luôn."Ha ha, đây đúng là một chuyện đáng mừng." Tô Uyển Ngọc lập tức trưng ra nụ cười giả trân của mỹ nhân.Đương nhiên dáng vẻ ấy vẫn đẹp.Giang Trường Hải lại để ý hơn: "Cảnh giới của con gái cha không tầm thường chút nào. Xem con gái của cha kìa, giỏi quá đi mất! Hôm qua cha còn thấy thằng nhóc Vương Lợi than phiền không muốn đi học đấy."Ông nói xong còn tỏ vẻ "thằng bé này không muốn đi học là không được".Reng reng reng...Trong lúc cả gia đình đang cười nói vui vẻ, tiếng chuông điện thoại trong nhà bất chợt reo vang.Giang Miên Miên vội vàng đi bắt máy."Alo, xin chào, đây là nhà Giang Trường Hải, xin hỏi ngài tìm ai?" Giang Miên Miên cầm điện thoại lên và hỏi."Miên Miên đấy à, ông Úc đây." Giọng nói tràn đầy sức sống của ông cụ Úc vang lên từ đầu bên kia điện thoại."Cháu chào ông Úc, dạo này ông có khỏe không ạ?" Giang Miên Miên quan tâm hỏi han.Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc nghe ra cuộc gọi từ ông Úc, hai vợ chồng vội vàng ngồi cạnh Giang Miên Miên, rướn đầu ghé tai nghe âm thanh trong điện thoại.Ông Úc lên tiếng: "Ông khỏe lắm, Miên Miên không cần lo lắng. Miên Miên à, lần này ông Úc muốn báo cho cháu hai tin vui."Giang Miên Miên tò mò hỏi: "Tin vui gì vậy ông Úc?"Cô biết tin vui mà ông Úc nhắc tới chắc chắn là tin vui siêu to khổng lồ.Nếu chỉ là chuyện nhỏ vặt vãnh thì không đời nào ông Úc đích thân gọi điện thoại đến.Ông Úc: "Chuyện là thế này, ti vi của nước ta đã chính thức được đưa vào sản xuất chế tạo dựa theo nguyên lý chế tạo mà lần trước cháu nói cho nhân viên nghiên cứu khoa học, chậm nhất là tháng sau có thể bắt đầu bán ra số lượng lớn. Kỹ thuật liên quan cũng được áp dụng vào các lĩnh vực khác.""Vậy thì tốt quá!" Giang Miên Miên nghe xong cũng rất vui, bỗng nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác thỏa mãn vì đã cống hiến sức mình cho tổ quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận