Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 689 - Gặp mặt lãnh đạo lớn 2



"Đồng chỉ nhỏ cũng không cần khiêm tốn quá, đồ vật cháu làm ra đều là thật, lý luận và nguyên lý cơ bản đều trải qua đắn đo, đây chính là bản lĩnh và thực lực của cháu." Đồng chí Thủ tướng khen ngợi."Cảm ơn đồng chí Thủ tướng." Giang Miên Miên đặt tay trên đầu gối, thân thể nhỏ bé ngồi ngay ngắn, giọng nói cũng nghiêm túc đứng đắn vô cùng."Đồng chí nhỏ à, bây giờ nghiên cứu khoa học của quốc gia chúng ta mới vừa cất bước, cháu đã có năng lực này thì không nên lãng phí. Ta rất coi trọng cháu, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, ta hy vọng cháu có thể vì quốc gia nghiên cứu ra nhiều kỹ thuật tốt hơn." Đồng chí Thủ tướng khích lệ.Giang Miên Miên nghe đồng chí Thủ tướng cổ vũ, lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, không khỏi lớn tiếng đáp: "Dạ! Đồng chí Thủ tướng, ngài yên tâm, cháu nhất định sẽ tiếp tục nghiên cứu ra càng nhiều kỹ thuật ích nước lợi dân. Chỉ cần quốc gia cần cháu, cháu chắc chắn sẽ không chối từ.""Ha ha, tốt, quốc gia chúng ta có thần đồng nhỏ như cháu, ta tin tưởng về sau nhất định sẽ càng ngày càng tốt." Thủ tướng thấy Giang Miên Miên có giác ngộ như vậy, vui mừng nói.Lúc đầu mới thấy Thủ tướng, Giang Miên Miên hết sức hồi hộp, nhưng qua tiếp xúc, cô phát hiện Thủ tướng như một bậc bề trên hiền hòa. Dưới sự thân thiện của Thủ tướng, cô cũng từ từ thả lỏng."Đồng chí Thủ tướng, cháu có thể chụp một tấm hình cùng với ngài không ạ?" Giang Miên Miên đánh bạo dò hỏi.Nếu cô có thể chụp hình cùng Thủ tướng rồi cầm về nhà cho cha mẹ xem, bọn họ khẳng định sẽ vui mừng đến phát điên, đây cũng là thời khắc lịch sử trong cuộc đời cô."Có thể." Thủ tướng gọi nhân viên cảnh vệ vẫn luôn đứng bên cạnh chờ, chụp giúp một tấm ảnh chung giúp hai người.Thủ tướng còn viết ra phía sau ảnh chụp mấy chữ "Vì Trung Hoa quật khởi mà đọc sách", đưa cho Giang Miên Miên, cũng thân thiết bắt tay với cô."Đồng chí nhỏ, hy vọng về sau cháu có thể vì Trung Hoa quật khởi mà đọc sách, quốc gia cần những thiên tài nhỏ như cháu." Thủ tướng mang nhiều kỳ vọng với Giang Miên Miên."Đồng chí Thủ tướng, ngài yên tâm, cháu nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ngài đối với cháu." Giang Miên Miên vội vàng bảo đảm.Bắt tay xong với Thủ tướng, Giang Miên Miên không biết mình phải xử lý cái tay kia như thế nào. Cô quyết định, sau khi trở về ba ngày không rửa tay.Đồng chí Thủ tướng bận rộn nhiều việc, cũng rất nhiều chuyện phải làm, ông ấy chỉ trò chuyện hơn mười phút với Giang Miên Miên liền phái người dẫn cô ra ngoài.Lúc đi ra khỏi văn phòng Thủ tướng, trên mặt Giang Miên Miên vẫn luôn mỉm cười, đi đường cũng bay bay.Nhân viên cảnh vệ của ông Úc thấy cô như vậy thì quan tâm hỏi han: "Đồng chí nhỏ Miên Miên, cháu không sao chứ?""Dạ? Cháu không sao ạ, cháu rất khỏe, khỏe đến không thể khỏe hơn."Giang Miên Miên cầm lấy tay phải vừa được đồng chí Thủ tướng nắm, như người uống rượu, mắt nhìn lên không trung, giọng nói như đi trên mây.Nhân viên cảnh vệ quay đầu nhìn thoáng qua văn phòng Thủ tướng, rất hiểu trạng thái lúc này của Giang Miên Miên.Cậu ta đưa Giang Miên Miên bình an về nhà xong lại về bộ Tư Lệnh báo cáo với ông Úc.Giang Miên Miên vừa vào nhà, nhìn thấy Úc Thừa liền vội vàng chạy tới chia sẻ cảm giác hạnh phúc tận trời của mình với anh."Anh Úc, anh biết không? Đồng chí Thủ tướng rất rất tốt luôn, đặc biệt dễ gần, đặc biệt thân thiết, ông ấy còn khen em anh hùng xuất thiếu niên cơ, hí hí. Còn nữa, anh xem tấm ảnh này đi, đây là ảnh chung của em và đồng chí Thủ tướng đấy." Giang Miên Miên dùng hai tay dâng tấm ảnh chung lên, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, phấn khởi say mê nói.Úc Thừa thấy cô vui vẻ như vậy thì mỉm cười, duỗi tay xoa xoa đầu cô: "Được, anh biết em rất lợi hại, là thiếu niên anh hùng nhỏ. Có điều, anh hùng nhỏ hẳn cũng đói bụng rồi, nào, chúng ta đi ăn cơm."

Bạn cần đăng nhập để bình luận