Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 385. Chịu được

Nhất thời người trong thông vui rạo rực nói: "Vậy chung tôi sẽ ở nhà chờ."
Bây giờ Giang Trường Hải thật có tiền, mặc dù báo kia rất rẻ, nhưng cũng phải bỏ tiền ra mua.
Vậy mà ông lại hào phóng như vậy, nói mua nhiều thêm mấy tờ là mua nhiều thêm mấy tờ.
Người trong thôn đều hài lòng trở về nhà mình.
Chờ sau khi người trong thôn đi hết, Giang Đại Sơn lấy tờ báo, mở ra đặt trên bàn cơm trong phòng, sau khi vuốt các nếp nhăn trên tờ báo xong, lại lấy hồ dán bôi lên tờ báo bằng phẳng, sau đó dán lên tường của gian nhà chính.
Bảo đảm chỉ cần có người đến nhà bọn họ, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Sau đó lại vô cùng nghiêm túc nói với mấy đứa bé trong nhà: "Mấy đứa các cháu, chỉ cho phép nhìn, không cho phép chạm vào, biết không? Nếu làm hư, xem ông có đánh chết mấy đứa không."
"Đã biết, ông nội, bọn cháu đảm bảo không đụng vào!"
Mấy đứa bé đều kính sợ nhìn tờ báo dán trên tường, sau đó vội vàng cách thật xa.
Bởi vì hôm nay cả nhà được nở mày nở mặt khắp cả thôn, tâm trạng Trương Quế Hoa tốt, bữa cơm tối nay vô cùng phong phú.
Người một nhà náo nhiệt ăn cơm, Giang Trường Hải còn uống với cha mình mấy ly.
Ngày mai và ngày kia là cuối tuần, ông không cần đi làm, cơm nước xong cũng không về, mà ở lại một đêm.
Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, một nhà Giang Miên Miên mới đi về.
Trương Quế Hoa hái một giỏ cải xanh và mấy quả trứng gà, lại tiễn người đến cửa thôn, "Thằng cả, các con lấy những thứ này về ăn đi, trứng gà này mỗi ngày nấu cho Miên Miên một quả, bổ sung dinh dưỡng một chút."
"Đã biết, mẹ, chúng con đi nha." Giang Trường Hải nhận đồ, vẫy tay tạm biệt với người trong nhà.
"Ông nội bà nội, mọi người nhanh trở về đi, lần sau cả nhà cháu lại về thăm mọi người." Giang Miên Miên miệng ngọt, biết nói lời dỗ dành.
Hai người già bị cô dỗ đến mặt mày hớn hở, cũng vẫy tay một cái: "Được, bà nội và ông nội chờ nhà cháu về."
Trở về trong trấn, Giang Miên Miên không trực tiếp về nhà, mà đầu tiên đi đến Cung tiêu xã, gọi điện thoại thường ngày cho Úc Thừa.
"Đương đương đương."
"Anh Úc em có một tin tốt muốn nói cho anh!"
Úc Thừa không chút nghĩ ngợi nói: “Là em lại thi được hạng nhất hả."
"Đúng vậy! Hơn nữa lần này em không chỉ thi được hạng nhất, bài văn em viết cũng sẽ lập tức được đăng lên báo khắp cả nước, ngày hôm qua trong thành phố còn có phóng viên đến nhà em phỏng vấn gia đình em nữa, còn chụp hình em nữa." Giang Miên Miên hưng phấn chia sẻ niềm vui sướng của mình với cậu.
Trong lòng của cô đã xem đối phương là một người bạn nhỏ của mình, hơn nữa còn rất lệ thuộc tín nhiệm người bạn nhỏ này, cho nên giờ phút này cô đã thể hiện sự vui sướng sâu sắc trong lòng mình ra.
Cho nên cho dù bây giờ Úc Thừa không thấy được vẻ mặt của cô, cũng có thể thông qua giọng điệu vui sướng này, tưởng tượng ra bộ dạng cười tươi vui vẻ đôi mắt cong cong ấy.
Vì vậy cậu cũng hơi mỉm cười, khen một câu: "Vậy con Cừu Non của chúng ta thật lợi hại."
Hiếm khi được cậu khen một câu, Giang Miên Miên hơi đắc ý, cười hai tiếng: "Hì hì, vậy khen thưởng của em đâu?"
Úc Thừa: "Yên tâm, qua mấy ngày nữa khen thưởng của em sẽ đến, đến lúc đó cũng không nên quá ngạc nhiên mừng rỡ nhé."
Giang Miên Miên: "Đừng lo lắng, em chịu được."
Tới đi, dùng viên đạn bọc đường bắn về phía cô đi!
Hai người lại trò chuyện một hồi lâu, mới cúp điện thoại.
Chẳng qua lần này sau khi cúp điện thoại, Úc Thừa cũng không vội vã trở về huấn luyện như lúc trước, mà là gọi điện thoại cho Trình An, để cho đối phương giúp mình mua một tờ báo của ngày hôm nay.
"Anh mua báo làm gì?" Trình An kinh ngạc hỏi.
Cũng không trách cậu ngạc nhiên, dù sao hai người quen biết đã lâu như vậy rồi, cậu chưa bao giờ nhìn thấy đối phương xem báo cả.
Bình thường đều là cha của họ hoặc là những nhân tài trẻ tuổi mới thích xem báo, lúc nào Úc lão đại thay đổi tính tình rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận