Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 260. Chỗ đứng cao hơn

Giang Miên Miên nghe mà vô cùng cảm động: “Hệ thống ơi, không ngờ ngươi tin ta quá.”
Hệ thống: “Tất nhiên rồi, ký chủ không tin bản thân nhưng ký chủ phải tin tôi, tôi là hệ thống học bá vô địch.”
Giang Miên Miên: “... Trả cảm động lại cho ta.”
Xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng cô hạ quyết tâm: “Được rồi, để tranh thủ thời gian sớm nghiên cứu ra vật dẫn bảo vệ cha mẹ ta, ta quyết định từ giờ trở đi sẽ cố gắng học tập, trở thành học bá thực thụ.”
Kể cả Chiêu Đệ không trả thù nhà cô, tự nghiên cứu ra vật dẫn cũng thêm một khiên bảo vệ cha mẹ.
Cuối cùng Giang Miên Miên cũng nghe lời mình, hệ thống cay cay sống mũi, những năm qua nó đã vất vả nhiều rồi.
Thế nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm túc: “Ký chủ, tốc độ học tập của cô chậm lắm, về sau mỗi ngày phải học thêm một tiếng nếu không thì hai mươi năm sau cô cũng không làm được.”
Hệ thống bây giờ chính là con ở trở mình, biết nhược điểm của Giang Miên Miên nên ra sức chèn ép, gây khó dễ cô.
Giang Miên Miên nghĩ ngợi có cho đi mới có nhận lại. Vì vật dẫn sẽ học bài thêm một tiếng.
“Được!”
Cô liều!
Và thế là từ hôm ấy, Giang Miên Miên dành ra một tiếng để nghe bài giảng một tiếng giáo viên nổi tiếng, một tiếng đọc sách rồi làm bài thi.
Chiêu Đệ đang ở bên ngoài hưởng thụ ánh mắt sùng bái của mọi người không hay biết mình đã ngã xe trước nhà bác cả.
Trương Quế Hoa mang đào mừng thọ lấy từ nhà ngoại ra: “Chiêu Đệ, đây là đào mừng thọ ở lễ mừng thọ cụ ngoại, bà cho cháu một quả để lây phúc.”
“Cảm ơn bà nội.” Chiêu Đệ rất mừng rỡ.
Đổi lại là trước Tôn Lệ Hà mà thấy Trương Quế Hoa cho Chiêu Đệ một quả đào mừng thọ chắc chắn sẽ lên tiếng phản đối. Mấy con vịt giời ăn thêm một chút thì hai con trai bà phải ăn ít đi một chút.
Nhưng hôm nay bà ta không hề khó chịu bởi dù gì người ta cũng cứu hai thằng con trai mình, một quả đào mừng thọ không quá đáng.
Giờ cơm tối, bà nội còn cho phép Chiêu Đệ ngồi ăn cùng bàn với người lớn: “Chiêu Đệ là có công lớn với nhà chúng ta, sau này Chiêu Đệ ăn cùng bàn với chúng ta.”
Thái độ của bà ta với Chiêu Đệ phải gọi là quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ. Dù không bằng hai cháu trai nhưng cũng chẳng kém Giang Miên Miên.
Chiêu Đệ hả hê lắm, đây chỉ mới là bắt đầu thôi.
Một ngày nào đó cô ta sẽ khiến tất cả những người coi thường cô ta phải ngước mắt tôn trọng, nịnh nọt cô ta.
Ăn cơm xong vào nhà, Lai Đệ thần tượng chị gái ra mặt: “Chị tư giỏi quá, em cũng muốn nằm mơ thấy ông tiên.”
Trương Tiểu Quyên cũng xoa bụng cười dịu dàng: “Lần này Chiêu Đệ đã cứu ông bà con, sau này họ sẽ đối xử rất tốt với con.”
Nếu giấc mơ của con sẽ thành sự thật vậy đứa con trong bụng bà ta chắc chắn là con trai.
Sáng hôm sau Trương Quế Hoa nấu canh trứng có bỏ thêm một quả trứng gà.
“Bà nội nấu riêng cho Chiêu Đệ canh trứng này, từ giờ cháu cũng có canh trứng ăn như các anh các chị.”
“Cháu cảm ơn bà.” Chiêu Đệ đón bát canh trứng, cảm ơn bà nội lễ phép.
Thực ra lòng cô ta đang nghĩ bà nội đúng là hết mình vì cái lợi, vừa thấy cô đây có giá trị lợi dụng là ngay lập tức thay đổi thái độ.
Đáng tiếc, cô ta đã chẳng hiếm lạ nữa.
Chiêu Đệ không có thói quen ăn một mình nên chia canh trứng cho các chị em cùng ăn.
Ăn cơm xong đến giờ làm việc.
Chiêu Đệ thấy rất đắc chí khi Tôn Lệ Hà không cố tình sai mình làm việc như bình thường.
Cô ta cảm nhận được rõ rệt mình đã có chỗ đứng cao hơn trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận