Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 712 - Không đến Thủ đô đi học



"Con gái à, nếu mà con muốn đến Thủ đô học thì cha mẹ hoàn toàn ủng hộ, nhưng tạm thời mẹ không thể đi Thủ đô cùng với con." Tô Uyển Ngọc vô cùng tiếc nuối nói.Nghe vậy, Giang Miên Miên chớp mắt to không hiểu: "Vì sao ạ? Mẹ, ông Úc có nói có thể điều công việc của mẹ đến Thủ đô mà, chúng ta có thể đi cùng nhau."Tô Uyển Ngọc buồn bã đáp: "Con gái à, mẹ đương nhiên muốn đi cùng với con! Chỉ là trước khi ông ngoại mất từng tính một quẻ cho mẹ, nói là trước ba mươi tuổi mẹ chỉ có thể đi về phía nam, không thể đi hướng bắc, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra chuyện, năm nay mẹ con 28 tuổi.""Dạ? Còn có việc này?" Giang Miên Miên khiếp sợ nhìn mẹ mình, việc này thật đúng là lần đầu tiên cô biết."Đúng đó con gái, việc này cha cũng biết, trước đó không nói với con vì cảm thấy một nhà chúng ta chỉ sinh sống ở chỗ này, không có khả năng chuyển nhà lên phương bắc. Nhưng cha mẹ thật sự không ngờ bây giờ con có tiền đồ như vậy, ông Úc lại chủ động mời con đi Thủ đô." Giang Trường Hải nói xong, khóe miệng đều phải toét đến tận mang tai.Ha ha, con gái ông khả năng phất lớn!Mặc dù Tô Uyển Ngọc không nỡ để con gái mình rời đi, nhưng cũng không muốn chậm trễ cô trưởng thành.Bà chịu đựng cảm giác luyến tiếc trong lòng, chân thành nói: "Con gái à, không sao đâu, mặc dù cha mẹ không thể đi nhưng việc này không hề làm trễ con, đi Thủ đô quả thực có lợi cho con sau này, bên đó trình độ thầy cô giáo chắc chắn cao hơn chỗ chúng ta, dù sao danh sư xuất cao đồ cũng không phải nói suông. Hơn nữa, về sau kỳ nghỉ đông và nghỉ hè con cũng có thể trở về, cho nên cha mẹ tôn trọng lựa chọn của con.""Cha mẹ, nhưng con không bỏ được mọi người. Được rồi, con không đi nữa, chờ hai năm đi, chờ mẹ con đủ ba mươi, một nhà ba người chúng ta lại đi Thủ đô." Giang Miên Miên ngồi vào giữa cha mẹ mình, ôm cánh tay hai người, làm nũng nói.Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc nghe thấy cô không đi nữa, trên mặt hai người lập tức mỉm cười, nói thật, bọn họ cũng thật sự không bỏ được con gái mình.Bọn họ mới tách ra mười mấy ngày nay, tối ngủ, hai người họ còn toàn mơ về cô kìa.Nếu cô thật sự đi Thủ đô học, vừa đi thì mấy tháng liền không được gặp mặt, hai người bọn họ ở nhà chỉ sợ chẳng có tâm tư làm gì.Tô Uyển Ngọc thấy con gái vì mình mà cả Thủ đô cũng không đi, trong lòng vô cùng thỏa mãn."Con gái à, thật ra chúng ta cũng không nhất định phải đi Thủ đô, con xem, con thông minh như vậy, mặc kệ đi học ở chỗ nào thì chắc chắn cũng có thể đi đậu đại học tốt.""Đúng đó con gái, cha tin tưởng, với cái đầu nhỏ thông minh kia của con, đến lúc thi đại học nhất định có thể mang một Trạng Nguyên về cho cha mẹ, đến lúc đó, đừng nói là đại học ở Thủ đô, chính là đại học nước ngoài con cũng có thể cũng có thể tùy tiện đi." Giang Trường Hải hưng phấn nói.Giang Miên Miên thấy cha mẹ mình vui vẻ như vậy cũng biết vừa rồi hai người hẳn sợ làm chậm trễ mình, mới nói để mình đến Thủ đô đi học."Dạ, cha mẹ, hai người nói rất đúng. Con cũng tin tưởng con nhất định có thể bằng vào cố gắng của mình thi đậu đại học lý tưởng." Giang Miên Miên lời thề son sắt nói."Đúng, con gái cha có thực lực này." Giang Trường Hải cực kỳ cổ vũ, phụ họa theo.Giang Miên Miên hạnh phúc một lúc rồi nói tiếp: "Cha mẹ, ông Úc nói để con nghĩ xong thì cho ông một câu trả lời chắc chắn, nếu chúng ta đã quyết định không đi, vậy con gọi điện thoại báo cho ông Úc nhé.""Đúng là cần phải nói cho người ta một tiếng trước." Tô Uyển Ngọc đồng ý, gật đầu nói.Giang Miên Miên bấm điện thoại nhà họ Úc, dì Tôn nhấc máy, Úc Thừa đã về trụ sở huấn luyện."Alo, dì Tôn ạ, cháu là Miên Miên, ông Úc có ở đây không ạ? Cháu có việc nói với ông."

Bạn cần đăng nhập để bình luận