Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 367. Hai đứa vô dụng

Đánh cho đến khi Chí Văn không thể kêu gào được nữa, Giang Trường Đào mới đỏ mắt chỉ vào cậu nói: “Mày quỳ ở đây cho tao, không cho mày ăn cơm trưa, đợi khi nào mày nghĩ cho rõ thì hẳn ăn.”
Chí Văn quỵ xuống đất, khóc thút tha thút thít.
Chí Võ bị dọa sợ run lẩy bẩy, đến rắm cũng không dám thả, cậu ta rất sợ ba cậu ta đánh xong anh cả rồi sẽ quay qua đánh cả cậu ta.
Mấy đứa bé gái cũng bị dọa sợ mặt trắng bệch, chỉ nghe giọng thôi cũng biết chú ba đánh ác cỡ nào.
Chỉ có Chiêu Đệ là thấy sung sướng: Đáng đời!
Nhưng mà cô ta cũng biết bác ba nói không cho Chí Văn đi học mà về nhà làm việc chỉ là nói ngoài miệng một chút thế thôi, mà ông ta còn dùng tiền để cho Chí Văn, Chí Võ học nhiều thêm hai năm mới thuận lợi thi đậu trung học cơ sở, kết quả sau khi hai đứa vô dụng này tốt nghiệp trung học cơ sở thì cũng là vẫn kiếm ăn trên đất thôi.
Nếu không phải nhờ tiền sính lễ của bốn chị em cô ta thì đoán chừng cả đời cũng không cưới được vợ.
Nghĩ tới đây, đáy mắt Chiêu Đệ lại lộ ra oán hận lạnh như băng, đời này cô ta sẽ không để cho bi kịch đời trước lập lại nữa!
Giang Trường Đào quyết tâm muốn cho con trai lớn bài học nhớ đời, bà cụ có cầu xin tha thứ cũng không lay được, chỉ có thể lén giữ lại đồ ăn cho cháu trai lớn.
Thấy Chí Văn quỵ xuống đất, khóc như mèo hoa nhỏ, bà ta cũng mặt mày đau lòng mày đỡ cậu lên.
“Ôi trời ơi, cháu trai lớn của bà, mau dậy đi, cha cháu cũng thật là ác độc, đói bụng không? Bà đem đồ ăn tới cho chúa, này, ăn nhanh đi nào.”
Chí Văn quỳ thời gian quá dài, lúc được Trương Quế Hoa đỡ dậy, bắt chân và đầu gối đau đớn như bị kim châm.
Nhìn về phía bà nội thương yêu mình, cậu ta cảm thấy tủi thân vô cùng, miệng mấp máy, lại muốn khóc.
“Bà ơi, cha muốn đánh chết cháu.” Chí Văn nhỏ giọng tố cáo.
“Đứa nhỏ này, cháu nói bậy gì đó, cha cháu đánh cháu cũng là vì tốt cho cháu. Cháu nói cháu đi học nhiều năm vậy rồi, mà vẫn không đậu được, cháu cũng không có ngốc hơn Tam Nha với Chiêu Đệ, sao mà lại có thể không đậu chứ? Cháu nói có phải tâm trí cháu đều đặt vào việc chơi đùa không hả?” Trương Quế Hoa nhét đuổi vào tay Chí Văn, lại vỗ đâu của cậu.
Chí Văn bị hỏi thì cúi đầu, bà cậu nói đúng, mỗi ngày lúc cậu đi học cũng không muốn nghe giảng, chỉ muốn ra ngoài chơi với mấy người bạn nhỏ thôi.
Trương Quế Hoa thấy Chí Văn như vậy, cũng biết bà ta nói đúng rồi, con trai nhỏ đã dạy cho Chí Văn một bài học rồi.
Cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng bà ta vẫn thương nhất đứa cháu trai lớn này.
“Được rồi, ăn cơm đi, sau này học cho giỏi, cha cháu sẽ không đánh cháu nữa.”
“Cháu biết rồi, bà.”
Cho dù cái mông của Chí Văn đau không ngồi xuống được, nhưng mà cậu vẫn ngoan cường mà bưng chén cơm lên ăn xong.
Ngay lúc Chí Văn đang nhịn đau ăn cơm thì một nhà Giang Miên Miên cũng đang ăn cơm trưa ở tiệm cơm Quốc Doanh.
Hai vợ chồng vội vã về thôn khoe khoang, ngại ở nhà nấu cơm phiền phức nên dứt khoát đi ra ngoài ăn một bữa có sẵn.
Cơm nước xong, một nhà ba người không thể chờ đợi nữa mà về thôn Cầu Đá.
Vào thôn, người trong thôn thấy liền lập tức mặt mày tươi cười xông tới: “Trường Hải, sao lại về rồi, có phải có chuyện gì tốt nên về báo tin mừng không?
“Đúng vậy, ngài nói đúng quá, tôi đây chính là có tin mừng lớn muốn nói cha mẹ tôi đó.” Giang Trường Hải nhướng mày, quơ quơ tờ báo trong tay.
“Ôi chà, thật sự có hả? Vậy chúng tôi cùng đi theo xem một chút.” Người trong thôn đều tò mò đi theo một nhà ba người đi tới nhà họ Giang.
Đến nhà họ Giang, Trương Quế Hoa và Giang Đại Sơn đang dệt đồ ở trong sân, bọn họ thấy Giang Trường Hải trở về, cũng có hơi kinh ngạc.
Trương Quế Hoa từ xa vui mừng rạo rực ra đón: “Trường Hải, mấy đứa được nghỉ hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận