Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 311. Chỉ mê món vợ nấu

Giang Trường Hải ngủ thẳng cẳng nguyên cả buổi chiều, cũng có được tinh thần hơn rất nhiều.
Tô Uyển Ngọc đang định ra ngoài thấy ông tỉnh liền hỏi: “Anh Hải, anh có muốn cùng em đi đón con gái không, khoảng thời gian này ngày nào con nó cũng nhắc anh hết đây.”
“Đương nhiên đi chứ! Em đợi anh một lát, anh đi rửa mặt.”
Vừa nghe phải đi đón con gái ông, Giang Trường Hải duỗi lưng, giãn gân cốt liền vội vàng đứng dậy sửa soạn.
Sau khi tan học, Giang Miên Miên đeo cặp sách, trong lòng đoán còn bao nhiêu ngày nữa thì cha cô sẽ trở về đây ta?
Nào ngờ còn chưa đợi đến khi cô đi đến cổng trường học đã nhìn thấy cha mẹ cô đang đứng ở trường học chờ cô.
Giang Miên Miên dụi dụi mắt không dám tin, cha cô thật sự đã về rồi!
Cô co cẳng chạy về phía cổng trường học, trực tiếp nhào vào trong ngực Giang Trường Hải, cả khuôn mặt vui mừng nói: “Cha, cuối cùng cha cũng đã về rồi, con nhớ cha chết mất.”
“Ha ha, cha cũng nhớ con, đi nào con gái, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa thật ngon.” Giang Trường Hải vừa xoa cái đầu nhỏ bờm xờm của cô vừa nói.
Giang Miên Miên chớp đôi mắt to đang ầng ậc nước quan sát cha cô thật kĩ: “Cha, lần này cha đúng là vất vả rồi, cha gầy đi rồi.”
Giang Trường Hải vươn tay sờ mặt mình, dửng dưng nói: “Có gầy đi đâu chứ, lát nữa chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa thịnh soạn nhé, cúng tế ra trò cho cái miếu nội tạng này của cha.”
Những ngày ông ở trên xe này, ăn không ngon ngủ không yên, miệng sớm đã không nếm ra được vị gì nữa rồi.
“Ừm ừm, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh gột rửa phong trần cho cha.”
Giang Miên Miên nghiêm túc gật đầu, làm ra giọng điệu người lớn chọc cho Giang Trường Hải vui vẻ.
Cả nhà đến tiệm cơm quốc doanh cơm nước xong xuôi thì vui vẻ trở về nhà.
Trên đường về, Giang Trường Hải bắt đầu kể những gì ông được nghe được thấy trong những ngày này.
“Vợ, con gái, hai mẹ con không biết đấy thôi, bên Hải Thành thật sự rất phồn hoa, người ở đó ai ai cũng mang giày da xịn, mặc áo sơ mi, nói chuyện thì đâu ra đấy, thật sự khác xa so với chúng ta.”
Tô Uyển Ngọc nghe đến cực kỳ nhập tâm, vô cùng hứng thú mà hỏi lung tung này kia.
Giang Miên Miên trái lại rất bình tĩnh, dù sao thì ở thế kỷ mới thì Hải Thành cũng là đô thị quốc tế hóa lớn.
Hơn nữa là một phú nhị bà cá ướp mặn, cô liệu sẽ bay qua đó sống một thời gian, cùng bạn bè tụ tập ăn uống chơi bời hay không, mà cô cũng cực kỳ quen thuộc với kiến trúc đặc trưng ở đó, bởi vậy cô đối với những lời cha cô nói không có hứng thú gì.
Đến nhà họ Giang, Trương Quế Hoa nhìn thấy Giang Trường Hải đã về, vội vàng ra ngoài nhìn ông.
Hơn mười ngày không thấy con trai lớn, bà ta cực kỳ nhớ nhung.
“Ai da, thằng cả, sao con lại gầy đi nhiều thế này chứ? Có phải là công việc ở xưởng vận chuyển mệt lắm không?” Mắt Trương Quế Hoa ngập tràn đau lòng hỏi.
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng chuyện bé xé to thế.” Giang Trường Hải tùy tiện đáp lại.
“Gì mà chuyện bé xé to chứ, con xem con đã gầy đến thành cái dạng gì rồi? Chắc chắn là vợ con không biết chăm sóc cho con, nó ở nhà làm biếng muốn chết, có phải đến ký túc xá ngày nào cũng chỉ cho con ăn cho qua bữa thôi đúng không? Không cho con ăn uống tử tế, khiến con gầy đến thế này? Sớm biết vậy, còn không bằng con mua thịt về để mẹ nấu cho con ăn.” Trương Quế Hoa hung thần sát khí chỉ vào Tô Uyển Ngọc vặn hỏi.
Giang Trường Hải lập tức bảo vệ vợ, chắn trước người Tô Uyển Ngọc nói: “Mẹ, mẹ đừng đoán mò, vợ con nấu ăn là ngon nhất đấy, con chỉ thích ăn món vợ con làm. Con chỉ là công việc ở xưởng nhiều quá nên trông có vẻ hơi mệt, đợi đợt bận này qua đi rồi, nghỉ ngơi vài ngày là lại có thể mập lại ngay ấy mà.”
Nghe vậy, Giang Trường Đào khẽ nhếch khóe môi, cực kỳ cạn lời mà nhìn về phía anh cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận