Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1064 - Mang đồ về nhà mẹ



Mồng hai là ngày phụ nữ trong nhà về nhà mẹ đẻ, bà cụ muốn hôm nay chưa về vội, để qua mấy ngày nữa là sinh nhật của cha bà, đến lúc đó hẵng đưa con gái và các cháu về.Bây giờ cuộc sống của Giang gia tốt hơn rồi, hai cô con dâu về nhà mẹ đẻ, cũng có thể mang được không ít đồ tốt về.Không những thế trong nhà còn có phúc của Giang Trường Phụng, họ về nhà được đối xử tốt hơn hẳn, không chỉ em trai, em dâu, hay là cha mẹ ruột thịt, đều rất niềm nở với họ.Vậy nên Triệu Tiểu Quyên và Tôn Lệ Hà quay về nhà mẹ đẻ, đều có thể tràn đầy tự tin ngẩng cao đầu rồi.Hai người con dâu vừa đi được không lâu, bạn bè họ hàng cùng người thân ở quê của Giang gia đều lần lượt đến chúc tết.“Chú, thím, Trường Hải, Trường Phụng, năm mới tốt lành.” Anh họ của Giang Trường Hải cười bắt tay với bọn họ.“Anh hai, năm mới vui vẻ.” Mấy anh em của Giang Trường Hải cũng lần lượt chào hỏi khách đến thăm.Có lẽ do mọi người trong thôn vừa ăn xong bữa sáng đã đi chúc tết rồi, chẳng bao lâu sau phòng khách Giang gia đã chặt kín người đến chúc tết.Mọi năm cũng có người đến chúc tết, nhưng chưa năm nào đông như năm nay.Thấy cảnh này, Giang Miên Miên lập tức nghĩ tới câu “Nghèo giữa chợ đông ai thèm hỏi, giàu tại rừng sâu lắm kẻ thăm.”Người trong thôn vừa bước vào nhà, liền kinh ngạc phát hiện người Giang gia ai cũng thay quần áo mới, Trương Quế Hoa còn đeo trên người trang sức bằng vàng.“Ai chà, chị gái, bây giờ nhà chị càng ngày càng khá giả hơn rồi, đồ nhà chị mặc, trang sức chị đeo, quả thực còn hơn cả người thành phố.” Bác gái Mạnh ngồi cạnh Trương Quế Hoa, kéo tay bà ta, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ nói.Người khác vừa bước vào cũng để ý đến, cũng phải thôi, cả nhà họ đã thay đổi rất nhiều.Thời đại bây giờ, đặc biệt là ở nông thôn, mua quần áo không phải coi trọng đẹp xấu hay sự thoải mái, mà là chất lượng và khả năng chịu bẩn.Vậy nên cho dù là năm mới, người trong thôn cũng đem những quần áo đẹp nhất, tốt nhất ra mặc, nhưng quần áo của họ hầu hết toàn là những bộ tối màu như màu xám, màu xanh đậm.Mà Giang Trường Phụng sống ở Hong Kong bao nhiêu năm nay, mắt thẩm mỹ lại tốt, lúc ấy cô không mua những bộ quần áo màu sắc thâm trầm và u ám, mà dựa vào dáng người của người nhà chọn những bộ màu sắc tương đối tươi sáng, hoặc những bộ đồ mặc lên trông tươm tất một chút.Nếu như đem ra so sánh, sẽ có thể thấy rõ sự khác biệt.Lúc trước Trương Quế Hoa thấy nhiều người qua chơi, sợ họ không nhìn thấy trang sức của mình, còn cố ý chỉnh lại hai bên tóc.Bây giờ thấy nhiều mọi người trong phòng đều ngưỡng mộ mình, bà ta như mở cờ trong bụng: “Đương nhiên, chiếc vòng tay cùng sợi dây chuyền tôi đang đeo đều là con gái tôi đi Hong Kong về mua tặng, quý lắm đấy. Bà xem cái hoa văn này, cách gia công này, chất lượng này, tốt hơn hẳn so với cái bán ở trung tâm thương mại của huyện, đứa nhỏ này không chỉ mua cho mình tôi, nó còn mua cho cả ba chị dâu nó nữa, quần áo chúng tôi mặc, đều là do mấy ngày trước Trường Phụng lên huyện mua đấy.”“Trường Phụng thật là có hiếu, với chị dâu còn tốt như vậy, chị à, chị có đứa con gái này, nửa đời còn lại không cần lo lắng gì nữa rồi.” Bác gái Mạnh nịnh hót nói.“Đúng vậy, thím Quế Hoa à, thím thật có phúc, chị Trường Phụng và anh Trường Hải của cháu đều thành công như vậy, kiếp trước chắc chắn bác phải cứu cả thế giới, kiếp này mới may mắn như thế.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận