Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 429. Không thể kiểm soát được anh ơi

Khi Tô Uyển Ngọc trở mình lần nữa, Giang Trường Hải giơ tay ra nắm lấy tay bà: “Vợ à, em không nỡ để Miên Miên đi à?”
Tô Uyển Ngọc thở dài: “Dạ, từ lúc em sinh đứa nhỏ này ra, con bé đã luôn ở bên em không rời, đột nhiên con bé phải đi lâu như vậy, em thật sự có hơi không dễ chịu.”
“Vợ này, anh cũng không nỡ để con đi, anh cứ sợ con bé ở bên ngoài chịu đói, chịu khác, bị tủi thân, gặp nguy hiểm. Nhưng mà con bé lớn rồi, sẽ có lúc con bé phải rời khỏi vòng tay cha mẹ, đứa nhỏ Miên Miên này là một đứa có tiền đồ, sớm muộn gì con bé cũng phải rời khỏi cái nơi nhỏ bé này, đi tới thế giới rộng lớn hơn.” Giang Trường Hải an ủi vợ mình.
“Đạo lý này em cũng hiểu, nhưng mà em không kiểm soát được anh ơi.”
Tô Uyển Ngọc nhích về trước một chút, tựa sát vào ngực của Giang Trường Hải nói: “Anh Hải, mừng là vẫn còn anh bên cạnh em.”
“Ừm, vợ, anh mãi mãi sẽ không rời khỏi em, được rồi, ngủ đi nào, sáng sớm mai tụi mình còn phải đưa Miên Miên ra ga tàu.” Giang Trường Hải dịu dàng vỗ sau lưng Tô Uyển Ngọc, nhẹ giọng dụ dỗ nói.
Có thể đã nói ra hết lời trong lòng, tâm trạng cả hai được thả lỏng, lần này không bao lâu đã ngủ.
Rạng sáng hôm sau, người một nhà vừa cơm nước xong, Tô Uyển Ngọc đặt hai trăm đồng vào một cái túi vải nhỏ, quấn túi vải nhỏ quanh eo Giang Miên Miên, cuối cùng còn lấy kim khâu lại.
Khâu lại xong rồi, Tô Uyển Ngọc vỗ túi vải nhỏ dặn dò: “Miên Miên, trong túi này có hai trăm đồng, con phải coi chừng, trong ga xe lửa nhiều người xấu, không được để người khác trộm đi nha, đến lúc tới nhà anh Úc mới lấy xuống, đã biết chưa?”
“Dạ mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ coi chừng nó.”
Giang Miên Miên hai lòng sờ một xấp tiền thật dày kia, cha mẹ cô thật sự quá hào phóng, lại cho cô đem nhiều tiền như, làm cô còn sợ không đủ tiền, nên đã lấy mười sáu đồng rưỡi tiền để dành bỏ vào trong cặp xách.
Ừm, mặc dù cái túi vải này có hơi xấu xí tí, nhưng mà đó là tình yêu của mẹ cô nha.
Tô Uyển Ngọc dắt tay Giang Miên Miên đi phía trước, không ngừng nhỏ giọng Giang Miên Miên những chuyện cần phải chú ý, hai người Úc Thừa và Giang Trường Hải thì đi ở phía sau.
Vé xe lửa Giang Trường Hải đã mua xong từ sớm, đến ga xe lửa, ông đưa vé cho Úc Thừa, lại vỗ vai của cậu, dặn dò: “Nhóc Úc, Miên Miên của chú giao cho con, con nhất định phải chăm sóc con bé thật tốt nha.”
“Chú Giang, dì Uyển, hai người cứ yên tâm ạ, con nhất định sẽ chăm sóc cho Miên Miên.” Úc Thừa dắt tay Miên Miên, trịnh trọng hứa.
“Cha mẹ, tạm biệt, hai người mau về đi thôi.” Giang Miên Miên mặt cười tươi rói vẫy tay tạm biệt cha mẹ.
“Chú Giang, dì Uyển, xe lửa sắp khởi hành rồi, tụi con vào đây.” Úc Thừa cũng vẫy tay theo, dắt Giang Miên Miên lên xe lửa.
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc nhìn xe lửa rời đi, trống vắng trong lòng, đến khi về đến nhà, thấy căn nhà lạnh tanh, cái cảm giác ấy càng mãnh liệt hơn.
Mà lúc này Giang Miên Miên đang trên xe lửa còn chưa biết nỗi thương cảm của cha mẹ cô, trong khoảnh khắc rời khỏi cha mẹ vừa rồi, cô cảm thấy có chút khó chịu, nhưng mà không bao lâu đã bị chiếc xe lửa kiểu cũ màu xanh biếc hấp dẫn.
Mấy cái trước cô đã từng đi đều tàu cao tốc và tàu điện ngầm, xe lửa kiểu cũ này chỉ mới được thấy trên hình thôi.
Bây giờ không phải ngày nghỉ lễ, người ngồi xe lửa không nhiều, Giang Trường Hải mua vé là mua vé liền kề, Úc Thừa để Giang Miên Miên ngồi ghế gần cửa sổ, còn cậu thì ngoài ở ngoài che chở cho cô.
Giang Miên Miên vô cùng thích thú mà nhìn phong cảnh nhanh chóng lùi về sau, dù sao thì đời này cô lớn vậy rồi mà đây là lần đầu tiên cô đi xa đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận