Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1072 - Suýt thì điên lên



Nhưng Giang Miên Miên lại không biết trong lòng bà cụ như thế nào, cô nghĩ nghĩ, vừa tiếp tục nói: "Hơn nữa cô nhỏ à, cô còn có thể dùng số tiền này, để trường học mỗi ngày đều cho các học sinh cung cấp cơm trưa miễn phí tại chỗ. Lúc cháu ở công xã tiểu học đã thấy không ít học sinh, giữa trưa chỉ ăn rau dại linh tinh mang từ nhà đi, căn bản là không hết đói được."Giang Trường Phụng nghe cháu gái nhỏ nói như vậy, cảm thấy rất có đạo lý: "Đúng vậy, chúng ta vẫn nên tiêu tiền vào ‘dao sắc’. Nếu như môi trường học đường như vậy, chúng ta hãy để nhiều đứa trẻ không đủ điều kiện để đi học có cơ hội để được đến trường hơn nữa, vì đất nước đào tạo thêm nhiều nhân tài. ""Dạ, cô nhỏ, ý của cháu chính là như vậy." Suy nghĩ của Giang Miên Miên và cô nhỏ cô ăn nhịp với nhau."Được, Trường Phụng, nếu cả hai người đã đưa ra quyết định, vậy chúng ta liền đi gặp trưởng thôn, nói về việc này." Giang Trường Hải chờ hai người nghiên cứu thảo luận xong, đứng dậy nói."Anh cả, em thì không đi được, anh ta nói một chút ý của em với trưởng thôn là được rồi."Ở trong lòng Giang Trường Phụng, đó cũng không phải chuyện to tát gì, để anh cả cô hỗ trợ truyền đạt ý tứ của chính mình một chút là được rồi, thay vì dành thời gian để đến nhà trưởng thôn, cô càng muốn ở nhà cùng người trong nhà trò chuyện cả ngày."Trường Hải, cha đi cùng con." Giang Đại Sơn thả chiếc tẩu thuốc cũ trong tay xuống, đứng dậy nói.Hắn làm người đứng đầu nhà họ Giang, loại chuyện đại sự này đương nhiên ông phải cùng đi theo."Vâng, cha, vậy cha con mình đi thôi." Giang Trường Hải thấy em gái ông không muốn đi, cũng không nói gì.Hai cha con mặc áo bông vào, như lửa cuốn mây bay liền đi nhà trưởng thôn.Lúc cha con Giang Trường Hải qua đến nơi, bầu không khí trong nhà trưởng thôn cũng tương đối trầm lắng.Dù sao dù ai trải qua chuyện buổi trưa kia thì tâm tình cũng sẽ không tốt.Trưởng thôn Lâm nhìn thấy cha con Giang Trường Hải tới, cũng khá kinh ngạc."Trưởng thôn, chúc mừng năm mới." Giang Trường Hải hướng về trưởng thôn chắp tay một cái, chúc tết ông.Sau khi trưởng thôn gật đầu nhẹ với Giang Trường Hải, cũng chắp tay chúc tết Giang Đại Sơn: "Cú Đại Sơn, chúc mừng năm mới, nhanh, mau vào nhà, mời mọi người ngồi ạ.""Ông Giang, chú Giang mời hai người uống nước." Lâm Ái Bảo hiểu chuyện rót nước cho hai người."Ây da, cảm ơn Ái Bảo." Giang Trường Hải nhìn về Lâm Ái Bảo, gật đầu nhẹ với cô."Trưởng thôn, lần này tôi đến là muốn tự bỏ tiền, để cho tu sửa con đường từ thôn chúng ta đến trong thị trấn, còn có chuyện xảy ra hôm nay ở đầu kia sông, nên cũng tu sửa lại cây cầu." Giang Trường Hải cũng không dài dòng, trực tiếp nói thẳng ý đồ đến."Gì cơ, sửa cầu sửa đường? Chính cậu bỏ tiền vốn?" Trưởng thôn nghe vậy, hết sức kinh ngạc.Nét bút này của Giang Trường Hải đúng là đủ to, công xã cũng không có nhiều tiền như vậy cho thôn bọn họ tu sửa cầu đường, thế mà ông ấy lại muốn tự bỏ vốn để tạo phúc cho thôn.Giang Trường Hải gật đầu dứt khoát như chém đinh chặt sắt: "Đúng vậy ạ, trưởng thôn, hôm nay tôi nghe được chuyện buổi sáng, liền khó chịu cho tới trưa, tôi muốn tu sửa cây cầu, sau này sẽ không lại xuất hiện chuyện như vậy nữa."Trưởng thôn đưa tay, liên tục vỗ vỗ mạnh bả vai của Giang Trường Hải, vừa vui mừng vừa kích động nói: "Tốt, Trường Hải, chú không nhìn lầm cháu, cháu là người có lương tâm, cháu vì người trong thôn làm những việc này, người trong thôn đều sẽ biết ơn cháu.""Trưởng thôn, chú đừng nói như vậy, cháu là một phần tử của thôn Thạch Kiều, hôm nay chứng kiến chuyện buổi sáng kia, cháu thật sự khó mà tiếp nhận được, bây giờ cháu có năng lực, giúp trong thôn làm chút chuyện cũng là điều nên làm." Giang Trường Hải trịnh trọng trang nghiêm, cũng là thật tâm thật ý nói.Buổi sáng, sau khi nhìn thấy người nhà mấy đứa bé kia tê tâm liệt phế khóc kêu, trong lòng ông liền đặc biệt khó, chỉ mới tưởng tượng một chút đổi thành con gái mình, ông đều suýt thì điên lên.Cho nên ông thật lòng hi vọng sau khi xây cầu xong, sẽ tránh cho chuyện tương tự lại xảy ra lần nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận