Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1032 - Anh một miếng, em một miếng.



“Cô gọi tôi ạ?” Nhân viên bán hàng bị cách xưng hô xa lạ này làm cho bối rối, không xác định được cô ấy có phải đang nói chuyện với mình hay không.Giang Miên Miên kéo cánh tay của cô út, nhẹ giọng nhắc nhở: “Cô út, ở đây chúng ta thường gọi là đồng chí.”Giang Trường Phụng nghe vậy lập tức đổi cách xưng hô: “Đồng chí, giúp tôi gói những thứ này lại nhé.”“À, được ạ.” Nhân viên bán hàng nghe thấy cách gọi quen thuộc, đầu óc cũng bắt đầu vận hành bình thường. Cô ấy bắt đầu lấy giấy dầu ra gói hàng lại.Đợi sau khi cô ấy gọi được khá nhiều túi, nhìn nửa hộp bánh đào còn lại, có chút không dám chắc dò hỏi: “Đồng chí, cô chắc chắn là cô muốn lấy hết chỗ bánh đào này chứ? Những thứ này phải bảy, tám cân đấy. Hơn nữa bánh đào này cũng không phải đồ rẻ tiền, giá của nó là tám hào một cân.”Giang Trường Phụng mỉm cười gật đầu: “Không sao, cô cứ gọi lại hết cho tôi đi.”“À, được thôi.” Sau khi nhân viên bán hàng xác nhận, lập tức tiếp tục gói hàng.Sau khi bánh đào và kẹo được gói xong, Giang Trường Phụng còn muốn mua nước ngọt và kem.Nhưng Giang Trường Hải lại nói: “Trường Phụng, đừng vội mua những thứ này. Trong trấn của chúng ta cũng có, nếu mua ở đây thì không tiện cầm về.”“Được, anh cả, vậy em sẽ mua vài cây kem mà hồi nhỏ chúng ta từng ăn, ở Hương Thành không có loại kem này.” Giang Trường Phụng chỉ vào những loại kem cũ rẻ nhất, hoài niệm.Lúc bọn họ còn nhỏ, nhà rất nghèo, ngay cả một xu tiền mua kem cũng không có.Có những lúc mẹ của bọn họ thấy mấy anh em làm việc ngoài đồng quá đáng thương mới cho bọn họ ít tiền để mua lấy cây kem chia nhau ăn cho đỡ thèm.Mấy anh em họ người này cắn một miếng, người kia cắn một miếng, vô cùng thỏa mãn vui vẻ.Cô ấy ăn thử một miếng, có chút cảm khái: “Cây kem này vẫn có hương vị như trước đây, nhưng chúng ta thì đã khác rồi.”“Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh. Khi đó em vẫn còn là một cô bé, bây giờ chớp mắt một cái đã lớn như vậy.” Giang Trường Hải nhìn em gái mình, có chút hoài niệm.Ăn kem xong, ông bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề quan trọng: “Đúng rồi Trường Phụng, lần này em về rồi thì không đi nữa đúng không?”“Anh cả, em vẫn phải đi. Những năm qua sự nghiệp của em đều ở bên đó, nhưng sau này em sẽ thường xuyên về hơn.” Giang Trường Phụng nhẹ nhàng đáp.“Cũng được, giao thông bây giờ đã phát triển hơn trước nhiều. Muốn về thì chỉ cần một ngày là đã về đến nhà, nhưng lần này em về thì ở nhà lâu một chút, ở bên cạnh cha mẹ, chắc chắn là cha mẹ cũng rất nhớ em.” Giang Trường Hải dặn dò.“Vâng, anh cả yên tâm, lần này em về có thể ở một thời gian dài.” Giang Trường Phụng gật đầu.Bọn họ xách đồ về nhà. Sau khi nghỉ ngơi một lát, Giang Trường Hải nhìn qua thời gian: “Bà xã, con gái, Trường Phụng, thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên đi bắt xe khách rồi.”“Anh cả, chúng ta đừng ngồi xe khách nữa. Em cũng có bạn làm ăn ở thành phố Dương, em gọi điện thoại cho cậu ấy bảo cậu ấy phái một chiếc xe đến đưa chúng ta đi. Nếu không cho dù ngồi xe khách về đến huyện cũng phải mượn xe đạp về nhà, quá phiền phức rồi.” Giang Trường Phụng đề nghị.“Vậy thì tốt rồi. Điện thoại ở đó, em gọi đi.” Giang Trường Hải vừa nghe có thể ngồi xe ô tô về, đương nhiên cũng vui vẻ đồng ý.Bạn của Giang Trường Phụng rất đáng tin, không đến nửa giờ đồng hồ, ngoài cửa nhà bọn họ đã truyền đến tiếng động cơ ô tô.“Anh cả, chị dâu, chúng ta mang đồ ra ngoài đi.”“Được thôi.”Xe đến đón bọn họ là một chiếc ô tô nhỏ đắt tiền. Tài xế lái xe nhìn thấy Giang Trường Phụng, thái độ hết sức ân cần nhiệt tình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận