Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 895 - Ông không phải là người nuông chiều trẻ con



“Dạ, cháu sẽ cố gắng học tập, chú Ngô.” Giang Miên Miên nhìn phóng viên Ngô nghiêm túc đáp.“Anh Giang, chị Giang, Miên Miên, không còn việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”“Dạ, tạm biệt chú Ngô.” Giang Miên Miên vẫy tay.Đợi sau khi phóng viên Ngô đi rồi, Giang Trường Hải nhiệt tình nói: “Cha mẹ, thôn trưởng Lâm, bí thư chi bộ, cảm ơn mọi người đã đến ủng hộ Miên Miên, đúng lúc đến giờ cơm rồi, mọi người đến nhà tôi dùng cơm xong mới đi nhé.”“Đúng đó, cha mẹ, thôn trưởng, bí thư chi bộ, hôm qua tôi đã mua xong hết thức ăn rồi, về đến nhà không cần tới nửa tiếng đồng hồ là có thể ăn được rồi.” Tô Uyển Ngọc vội vàng níu kéo.Thôn trưởng Lâm nghe thế liền phủi tay: “Không ở lại đâu, Trường Hải, chúng tôi bây giờ phải về, chiều nay còn có công việc phải làm nữa, cậu cũng biết đấy, bây giờ đang là lúc làm nông bận rộn nhất, không thể chậm trễ được.”“Trường Hải, tấm lòng của cậu chúng tôi nhận, trong thôn còn bận công việc, chúng tôi không đến nhà cậu ăn cơm đâu.” Bí thư chi bộ cũng bày tỏ.Nhiều người như vậy đến ăn một bữa phải tiêu tốn biết bao nhiêu tiền đây, Trương Quế Hoa không nỡ để con trai mình tiêu tiền nhiều, bà ta vội nói: “Đúng vậy, thằng cả, không còn chuyện gì nữa thì mọi người về đây, đợi hôm nào có thời gian thì dẫn Miên Miên về nhà ở mấy ngày nha.”“Được, mẹ, con biết rồi.” Giang Trường Hải nhìn bọn họ đều vội vã về làm việc nên cũng không tiếp tục níu kéo lại.Ông cũng biết thời điểm bây giờ là lúc gấp rút thu hoạch, lỡ như hôm nào trời mưa xuống mà dưới ruộng còn lương thực thì xem như toi.Chí Văn nhìn thấy họ đều muốn về nhà, cậu ta liền lay tay bà nội mình và nói: “Bà nội, bọn cháu muốn ở lại nhà bác cả hai ngày.”Mấy hôm nay cậu ta làm việc dưới ruộng mệt đến đau cả lưng, mỗi ngày đều ăn không được ngon.Giờ đây khó khăn lắm mới vào trong trấn, bác gái của cậu ta cũng nói trong nhà đã mua sẵn thức ăn, cậu ta đương nhiên là muốn ở lại trong trấn vài ngày, ăn chút đồ ăn ngon rồi mới quay về.“Đúng đó bà nội, cháu cũng nhớ Miên Miên, muốn ở lại trong trấn chơi với Miên Miên vài ngày.” Chí Võ cũng vội vàng nói.“Bà nội, bà nội, cháu cũng muốn chơi với các anh.” Ngay cả Nguyên Bân mới biết nói cũng hùa theo hai người anh trai nói.Trương Quế Hoa thấy họ đều không muốn quay về, cũng biết ý định đó của họ, dẫu sao cũng là cháu của mình, muốn lười nhác chút, ăn ngon chút thì cũng là điều bình thường.“Được, vậy ba đứa ở lại trong trấn vài ngày đi, nhưng mà ba người phải nghe lời bác cả và bác gái đấy biết chưa?” Bà cụ dặn dò nói.“Biết rồi bà nội, bà yên tâm đi.” Chí Văn thấy bà nội mình đồng ý rồi liền mừng rỡ nói.“Vâng, bà nội, chúng cháu nhất định nghe lời.” Chí Võ cũng gật đầu lia lịa.“Nghe lời, nghe lời.” Nguyên Bân cũng hùa theo.“Thằng cả, ba đứa bé này ở lại đây không sao chứ? Con có thể chăm sóc chúng được không?” Bà cụ sực nhớ ra muộn màng hỏi.“Không sao đâu mẹ, Chí Văn Chí Võ đều hiểu chuyện cũng có thể chăm sóc em trai, không cần con lo lắng gì.” Giang Trường Hải không mảy may quan tâm nói.Ông không phải là người nuông chiều trẻ con, ai dám nghịch ngợm quậy phá thì ông sẽ xử đứa đó!“Được, thằng cả à, vậy ba đứa bé này giao cho con đó, mọi người về trước đây.” Bà cụ nói rồi liền chuẩn bị rời khỏi.“Mẹ, mọi người đợi một chút.” Giang Trường Hải dứt lời liền chạy ra ngoài.Bỏ lại đám đông ngơ ngác không hiểu ông muốn làm gì.Sau khoảng năm sáu phút, họ thấy Giang Trường Hải ôm theo thùng của người bán kem que quay lại.“Các bà con láng giềng, cảm ơn mọi người trời nắng nóng như này còn đến ủng hộ Miên Miên, ở đây có kem que và nước ngọt, nào, mỗi người ăn một cái để giải khát.” Giang Trường Hải mở thùng ra để đám đông đến lấy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận