Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 340. Dọn nhà mới 2

Do đó bộ dạng giả vờ mà nói: “Không phải chuyện lớn gì nên không nói với mọi người, hôm nay không phải là mọi người hỏi tôi ấy hả, tôi còn không định nói nữa đó.”
Đối phương rất biết điều: “Thím Quế Hoa thật là khiêm tốn quá rồi, mua nhà trong thành phố không phải chuyện lớn vậy thì cái gì mới gọi là chuyện lớn hả? Không lẽ anh Trường Hải trở thành huyện trưởng mới được xem là chuyện lớn sao?”
“Haha, cậu thật đánh giá cao nó quá rồi, nó mà trở thành huyện trưởng được thì tôi có nằm mơ cũng cười tới tỉnh dậy luôn.”
Trương Quế Hoa che miệng, không muốn bản thân cười quá lộ liễu: “Ái chà, không nói với cậu nữa, tôi còn phải về nhà đan đồ dùng bằng tre cho thằng cả.”
Đối phương gật đầu thông cảm: “Vậy thì mau mau về đi.”
Sau đó đợi khi người nhà họ Giang đã đi xa, liền vội vã đến nhà người khác chia sẻ tin tức động trời họ vừa biết được.
Còn Trương Quế Hoa trên đường về gặp phải ai khác hỏi như vậy thì cũng trả lời thế.
Vậy nên chưa đến mười phút, đa số người trong thôn đều biết chuyện Giang Trường Hải mua nhà ở trong thành phố, gây ra cơn chấn động trong thôn.
Phải biết là trước giờ thôn họ chưa có ai mua nhà trong thành phố!
Giang Trường Hải mới vào xưởng vận chuyển làm được bao lâu đâu chứ, mà lại có thể mua được nhà trong trấn rồi, quả nhiên vẫn là làm công nhân có tương lai nhất!
Chuyện lớn như vậy, họ nhất định phải đích thân đến góp vui.
Người nhà họ Giang đang trong sân nhà tước tre thì thấy một đám người trong thôn bước tới.
“Ây, hôm nay ngọn gió nào mà thổi mọi người đến đây thế? Nào, mau vào nhà ngồi.” Trương Quế Hoa biết rồi vẫn cố tình hỏi.
“Chẳng là nghe nói mọi người đang định đan ki hốt rác sao, chúng tôi ở nhà rảnh rỗi cũng không làm gì nên định sang đây giúp đỡ, nhiều người làm sẽ nhanh.”
“Vậy thật là cảm ơn mọi người quá rồi, nếu không làm sao người ta đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần chứ.”
Trương Quế Hoa không chút khách sáo, đem hết tre mình vừa tước xong từ trong nhà ra, chuyền tay cho mỗi người, bắt đầu ngồi đan.
Vừa dò la hỏi: “Chị Quế Hoa, chúng tôi nghe nói Trường Hải mua nhà trong thành phố rồi, hai hôm nữa sẽ dọn vào thành phố sinh sống, chuyện này là thật hay là giả thế?”
“Đương nhiên là thật rồi, ngày mai chúng tôi phải vào thành phố ăn cơm lò rồi.” Giọng điệu Trương Quế Hoa rất tự hào đắc ý.
Có được đáp án khẳng định, mọi người bắt đầu khen Giang Trường Hải: “Chị à, chị nuôi con trai thế nào vậy, sao mà có bản lĩnh thế, mới có bao lâu đâu mà Trường Hải đã trở thành người thành phố rồi, thật sự là quá giỏi giang rồi.”
“Ai nói không phải chứ, một năm nay sự thay đổi của Trường Hải ai ai trong thôn chúng ta cũng thấy, người ta nói đánh kẻ chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại, Trường Hải quả thực là kẻ chạy lại kịp lúc đó.”
“Sau này ấy hả, hai vợ chồng già hai người có phúc để hưởng rồi!”
Trương Quế Hoa nghe thế, độ cong môi càng ngày càng lớn, chút giận dỗi cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Giang Đại Sơn tuy vẻ mặt bên ngoài không biểu hiện gì nhưng có đứa con trai giỏi giang như vậy trong lòng cũng kiêu hãnh.
Hai vợ chồng nhà thứ hai cũng vui mừng thay cho anh cả, hơn nữa anh cả có tương lai rồi, con trai út sau này cũng có thêm được con đường nữa.
Còn Giang Trường Đào và Tôn Lệ Hà lại ghen tị không thôi, đến nỗi sắp chua chết bản thân mình, nhưng lại thấp thoáng chút cam chịu khuất phục.
Sau khi vui mừng một hồi lâu, Trương Quế Hoa lại thở dài một tiếng: “Ầy, làm gì tốt như mọi người nói chứ, trong thành phố làm gì dễ sống như vậy, sau này làm gì cũng phải tốn tiền cả.”
Người trong thôn: “Trong thành phố tốn nhiều nhưng kiếm được cũng nhiều mà, nhất định nhiều hơn người cày ruộng bào thức ăn như chúng ta, Trường Hải làm ở xưởng vận chuyển, một tháng ít cũng kiếm được mấy chục đồng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận