Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 601 - Lão Phật Gia



“Mẹ, mẹ không thể nghĩ như vậy được, năm mới mà, phải náo nhiệt mới vui chứ, mới có không khí của năm mới, chúng ta đều sống chung một thôn, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp, mẹ cho họ xem ti vi, không phải họ cũng sẽ nhớ điểm tốt của chúng ta sao.” Giang Trường Hải có lí có tình nói.Trương Quế Hoa nghĩ một lúc, cảm thấy như vậy cũng hợp lí, bèn miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, vậy cứ nghe theo con đi, để họ đến đây xem, nhưng chỉ tối nay thôi đấy.”“Chỉ tối nay thôi ạ, con biết là mẹ là người thấu tình đạt lí nhất mà.” Giang Trường Hải đi đến bên cạnh bà cụ cười haha vuốt mông ngựa.Trương Quế Hoa mát lòng mát dạ vô cùng, ngoài mặt lại tỏ vẻ chê bai: “Đã lớn như vậy rồi mà còn làm nũng, mau đi ăn cơm đi.”“Vâng, lão phật gia ngài nói cái gì con liền làm cái đó.” Giang Trường Hải học theo dáng vẻ người xưa trên tivi vuốt vạt áo hai cái, sau đó cong lưng khom người lui vào nhà bếp.Lần này Trương Quế Hoa không nhịn được cười: “Thằng nhãi con này.”Buổi tối, người nhà họ Giang vui vẻ náo nhiệt ăn xong cơm tất niên, đám trẻ con đều lao ra ngoài chơi.Mấy người lớn nhà họ Giang ngồi ở phòng chính, Giang Đại Sơn cầm quyển sổ công của cả nhà ra, đặt trước mặt mọi người, đọc lên trước mặt họ.“Thằng cả, nhà con không hoàn thành công việc của năm nay, nên bồi thường một trăm tám mươi đồng năm hào.” Giang Đại Sơn chỉ vào cuốn sổ công nói.“Được, cha, con biết rồi.”Giang Trường Hải trực tiếp lôi ra một trăm tám mươi lăm đồng từ trong túi, đưa cho Trương Quế Hoa, cười hì hì nói: “Mẹ, không cần thối đâu.”Trương Quế Hoa vui vẻ nhận tiền, nhỏ giọng nói: “Vốn cũng chẳng muốn thối cho con.”“Thằng hai, hôm nay Đại Nha Nhị Nha nhà con đều đi học cả rồi, không làm được nhiều, năm nay cắt phần lương thực của nhà con, vậy là công bằng, mặc dù còn thiếu mấy hào tiền quỹ, cũng không cần phải đóng nữa.” Giang Đại Sơn nói.“Vâng, cha, con biết rồi.” Giang Trường Hà gật đầu nói.Từ lúc đám Đại Nha đi học, Giang Trường Hà và Triệu Tiểu Quyên cũng đã chuẩn bị tâm lí rồi, họ còn nghĩ là năm nay phải bù thêm tiền nữa cơ, không ngờ không cần bù, như vậy cũng tốt lắm rồi.“Thằng ba, đây là tiền nhà con kiếm được trong năm nay, mười sáu đồng tám hào.” Giang Đại Sơn đưa tiền trong tay cho Giang Trường Đào.Giang Trường Đào cười haha cầm lấy tiền, bây giờ trong tay ông ta có tiền, không cần phải để ý mười mấy đồng lẻ kia nữa, nhưng dù gì cũng là số tiền mà hai vợ chồng làm lụng vất vả mới có được, có thể chia tiền, ông ta vẫn thấy vui.Người nhà họ Giang vừa tính xong tiền công không lâu, trong thôn có mấy người trẻ tuổi sốt ruột mang theo dưa và đậu phộng từ nhà họ đến nhà họ Giang.Họ vừa vào đến cửa liền chúc tết hai ông bà trước, lại nói ngọt khen ngợi người nhà họ Giang một lượt, chọc cho hai ông bà già cười tít cả mắt.Còn chưa đến nửa tiếng đồng hồ, mảnh sân nhà họ Giang đã chật ních người, Trương Quế Hoa thấy đông người như vậy, sợ Giang Miên Miên nhỏ con thấp người đứng đằng sau không nhìn thấy.Bà ta vội vàng lấy ra một băng ghế dài, đặt bên cạnh lò sưởi, lại bốc thêm một nắm kẹo ngon và đậu phộng, nhét vào túi của Giang Miên Miên: “Miên Miên, đến đây, bà nội cho cháu một ít đậu và kẹo này, lát nữa cháu ngồi ở đây xem xuân vãn nhé.”Giang Miên Miên được xếp chỗ ngồi tốt nhất, cô biết bà nội thương mình, bèn ngọt ngào cười với bà: “Cảm ơn bà nội.”“Không cần cảm ơn đâu, cháu ngoan ngoãn ngồi đây, thiếu gì thì nói với bà, bà lấy cho cháu.” Trương Quế Hoa nhìn Giang Miên Miên mềm mại ngọt ngào ngồi đó, cả khuôn mặt cười tươi rói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận