Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1063 - Chiếc vòng vàng này rất nặng



“Được, vậy cô út xin nhận lời chúc của cháu.” Giang Trường Phụng lấy lì xì ra đặt vào tay hai đứa trẻ.Giang Miên Miên vốn dĩ đứng gần cô út nhất, cô xếp thứ hai: “Cô út, Miên Miên chúc cô năm mới vui vẻ, sau này mỗi ngày đều phấn khởi hạnh phúc, cầu được ước thấy.”“Được, Miên Miên, cô út nhất định sẽ hạnh phúc.” Giang Trường Phụng hiểu được tâm ý của Giang Miên Miên, cô ấy cười nhẹ nhàng, đặt lì xì vào tay Miên Miên.Chí Văn sốt ruột, cậu ta vừa cầm lấy lì xì thì không chờ được liển mở ra.“Oa, cô út, lì xì nhiều quá đi.” Chí Văn nhìn thấy tờ tiền năm đồng trong lì xì, kinh ngạc kêu lên.Người lớn nhà họ Giang nhìn thấy, cũng thán phục sự hào phóng của Giang Trường Phụng, Giang gia có tám đứa nhỏ, những bốn mươi đồng đấy.Những đứa trẻ khác cầm lì xì cũng vội vàng mở ra, quả nhiên, đều là tờ năm đồng.Tim bà cụ như đang rỉ máu!Mấy đứa còn nhỏ, cho chúng nhiều tiền thế để làm gì? Thật là làm ba ta tức chết.Mặc dù tức giận, nhưng dù sao cũng là năm mới, bà ta cũng không thể nói trước mặt bao nhiêu người thế này, bà ta âm thầm ghi nhớ chuyện này trong lòng, đợi đến lúc thích hợp rồi tính sổ.Đợi Giang Trường Phụng phát xong lì xì, bà cụ cũng lấy lì xì bà ta chuẩn bị ra.Mặc dù mấy năm nay, cuộc sống của nhà họ Giang càng ngày càng tốt, nhưng lì xì của bà ta vẫn luôn như vậy.Nếu không phải vì đón năm mới, chút tiền này bà ta cũng không muốn cho, lúc nãy con nha đầu Giang Trường Phụng quả thật lì xì quá nhiều, làm cho bà ta đau lòng chết mất.Mấy đứa nhỏ nhận được lì xì của bà, cũng không vì tiền ít mà thất vọng, vì chúng biết, năm đồng cô út mừng tuổi, không thuộc về chúng, đến khi về phòng, đều sẽ phải nộp lại.Chỉ có chút tiền mừng tuổi này của bà, chúng mới được giữ.Phát lì xì xong, lũ trẻ ngoan ngoãn đưa năm đồng Giang Trường Phụng cho giao lại cho bố mẹ, sau đó liền cầm vỏ bao lì xì đem đi khoe với đám bạn.Trương Quế Hoa cùng hai cô con dâu mặc quần áo mới, đeo bộ trang sức lấp lánh cũng không nhịn được nữa.“Miên Miên, nào, bà dẫn cháu đi chơi.” Trương Quế Hoa vẫy tay tìm Giang Miên Miên, cười nói.“Cháu đến ngay đây ạ.” Giang Miên Miên vô cùng khôn khéo chạy qua, cùng bà ra ngoài.Triệu Tiểu Quyên và Tôn Lệ Hà nhìn nhau, đợi bà cụ đi rồi, họ cũng ra ngoài tìm những người hàng xóm hay nói chuyện với mình đi chúc tết.Bà cụ dẫn Giang Miên Miên sang nhà hàng xóm, bác gái Đặng vừa nhìn thấy bà mặc quần áo mới, cả người đeo toàn trang sức vàng lấp lánh, kinh ngạc đến mức suýt chút nữa rơi cả hai tròng mắt.“Ai chà, chị gái, chị dạo này thật có phúc quá, chiếc vòng tay bằng vàng này chắc phải đắt lắm?” Ánh mắt bác gái Đặng như chiếc đèn chiếu sáng, đánh giá Trương Quế Hoa từ trên xuống dưới.“Ha ha, phải không, chiếc vòng này tôi đeo thấy hơi nặng, còn chiếc vòng cổ này nữa, nặng thật đấy, có điều đây là tấm lòng của con gái tôi, có nặng mấy, tôi cũng đeo được.” Lời nói của Trương Quế Hoa đầy sự khoe khoang.Bác gái Đặng đương nhiên cũng nghe ra được, cũng không giấu nổi sự ngưỡng mộ nói: “Nếu như có ai tặng tôi trang sức vàng, đừng nói là nặng, có bị đè chết tôi cũng vui lòng đeo.”Ở nhà họ Đặng một lúc, bà cụ lại dẫn Giang Miên Miên đi nhà khác chúc tết, đương nhiên, chúc tết chỉ là cái cớ, bà cụ chủ yếu chỉ là muốn khoe với mọi người trong thôn về bộ trang sức vàng của mình mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận