Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 724 - Người tựa như thủy thần



Ba người uống nước xong thì bắt đầu làm bài tập.Vương Lợi nắm kiến thức không được vững lắm, bây giờ cũng hiếm khi nghiêm túc làm bài, hễ gặp câu nào hơi khó đều phải hỏi Giang Miên Miên.Rất nhiều kiến thức mà cậu ta không biết vì trước đây học hành không nghiêm túc nên không có nền tảng, giờ nghe lại cũng chẳng hiểu.Giang Miên Miên cũng chỉ có thể giảng lại kiến thức cũ cho cậu ta từng chút một.Cô giảng bằng lời lẽ đơn giản dễ hiểu, Vương Lợi chỉ cần nghe một lần đã nhớ kỹ.Thực ra Vương Lợi cũng không phải là quá ngốc, chỉ do cậu ta ham chơi, khi đi học hay bỏ giữa chừng nên thành tích luôn ở dưới thấp.Sau khi được Giang Miên Miên kèm cho thì bài tập làm dễ dàng hơn rất nhiều, làm năm đề một lần thì lại phạm lỗi cũ.Cậu ta cầm bút, thỉnh thoảng khẽ liếc nhìn Giang Miên Miên một chút, bộ dạng như muốn hỏi lại thôi.Giang Miên Miên đang tập trung học tập, căn bản không để ý đến những động tác nhỏ của Vương Lợi.Ngược lại thì Lý Lan là người chú ý đến, nhưng cô bé không muốn quan tâm cậu ta làm gì, mới nhìn sơ qua thì đã biết là không có chuyện gì tốt.Cuối cùng Vương Lợi thực sự nhịn không nổi nên mới cầm bút khều khều cánh tay Giang Miên Miên, nịnh nọt nói: “À, Giang Miên Miên, tôi viết bài mệt rồi, có thể xem ti vi một lát không?”Giang Miên Miên ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, phát hiện cậu ta viết bài còn chưa đến một giờ đồng hồ.Nhưng nghĩ đến dáng vẻ cậu ta ngồi trên ghế không yên thì cũng không phản đối.Vậy nên cô gật đầu đồng ý: “Được, cậu xem đi, nhưng chỉ được xem mười phút, phải mở nhỏ âm thanh, không được làm phiền hai bọn tôi học tập.”“Ừ, được, cậu yên tâm, tôi sẽ mở nhỏ, tuyệt đối không làm phiền đến hai người.” Vương Lợi nói, vui vẻ chạy ra phòng khách bật ti vi lên.Ha ha, thật tốt qua, có thể xem ti vi màu rồi!Nhà cậu ta cũng có ti vi xem nhưng chỉ là ti vi trắng đen mà thôi, không có màu sắc đẹp mắt như này.Vương Lợi xem hoạt hình gần mười phút mới lưu luyến không rời mà tắt ti vi, quay về làm bài tập.Cũng không còn cách nào khác, ai bảo cậu ta là nam tử hán chứ, nói lời phải giữ lấy lời.Với lại nếu không giữ lời thì lần sau Giang Miên Miên sẽ không cho xem ti vi nữa.Cùng lúc đó, Tô Uyển Ngọc ở đơn vị đang bị nhóm đồng nghiệp vây quanh hết lời khen ngợi.Hôm nay lúc bà làm việc cố tình tô son, kẻ mắt, khí chất tăng lên không ít khiến người khác nhìn vào mà hai mắt sáng rực.“Tiểu Tô, hôm nay sắc mặt của em tốt quá, đôi mắt nhìn sáng lên hẳn, đi Hải Thành giao lưu học tập có thể chỉ dạy cho mọi người không?”“Đúng vậy Tiểu Tô, hôm nay đôi mắt em rất có thần, nhìn cứ như Thủy thần vậy. Với lại cũng cảm giác được da dẻ tốt hơn rất nhiều so với trước.” Các đồng nghiệp một bên quan sát tỉ mỉ Tô Uyển Ngọc, một bên hết lời khen ngợi.Tô Uyển Ngọc được khen mà trong lòng sôi sục, nhưng ngoài mặt lại rũ xuống than thở: “Hầy, mọi người nói sai rồi, mấy ngày nay em đi Hải Thành ngày nào cũng làm từ tám giờ đến năm giờ, học được một ngày thì phải quay về, còn phải sửa bản ghi chép báo cáo, còn mệt hơn làm cái này nữa thì còn chỉ dạy được ai.”“Cũng giống như nhau thôi, trước kia bọn tôi cũng mệt mỏi như vậy.”Có hai đồng nghiệp trước kia cũng học tập ở Hải Thành, hiểu rõ những lời Tô Uyển Ngọc nói đều là thật, không phải khoa trương.Chẳng qua các cô ấy không hiểu: “Nhưng nhìn tình trạng của em bây giờ sao lại thấy tốt như vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận