Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 511. Nhân sân trăm năm

Giang Trường Hải bị dội nước lạnh cũng không giận, vẫn cười ha hả: “Vợ nói rất đúng, là anh tham lam quá. Đi thôi, chúng ta ăn cơm, ăn cơm nào.”
Một nhà ba người vui vẻ hòa thuận ăn cơm. Chiêu Đệ lại cực kỳ uất ức khi nghe Giang Trường Hà và Triệu Tiểu Quyên nói tới chuyện đi đào nhân sâm ngày hôm nay.
“Tiểu Quyên, em không biết đâu, nhân sâm khó kiếm thực sự. Anh với anh cả, em ba đi tìm quanh núi một vòng lớn, cuối cùng tìm thấy nó ở một nơi chẳng ai chú ý. Nếu không phải anh cả tinh mắt thì chắc chúng ta đã bỏ qua luôn rồi.”
Triệu Tiểu Quyên thầm thấy may mắn nói: “May là lần này chúng ta nhờ anh cả cùng đi, nếu không một mình anh không biết có tìm được hay không.”
“Đúng vậy, anh em ruột đánh bại cả hồ, cha con ruột ra trận đánh giặc mà. Ba anh em chúng anh đoàn kết lại giúp đỡ nhau mới càng ngày càng sống tốt chứ.” Giang Trường Hà cũng hiểu điều này, gật gật đầu.
Chiêu Đệ lại thầm hừ lạnh liên tục, bác cả đúng là biết kiếm lời quá.
Lúc đầu chỉ có nhà cô ta đào nhân sâm, giờ phải chia tiền cho đủ người. Làm cô ta vừa xót vừa tức.
Nhưng hiện tại cô ta còn nhỏ, có núi vàng nhưng chẳng thề đào, chỉ có thể để cha mình làm thay, dù sao cô ta cũng không tự đào được.
“Trường Hà, nhân sâm đó lớn chừng nào?” Triệu Tiểu Quyên tò mò hỏi.
Giang Trường Hà dùng tay ước lượng: “Dài cỡ này, to như này này.”
“Lớn như vậy à, không biết bán ra bao nhiêu tiền?” Triệu Tiểu Quyên chỉ biết bán nhân sâm sẽ có tiền chứ không biết giá cả bao nhiêu.
Giang Trường Hà cũng không biết, chỉ đành đưa đôi mắt lộ vẻ mong đợi nói: “Nhân sâm lớn như vậy, nếu bán được năm, sáu trăm đồng thì tốt. Đến khi đó chia ra ba nhà, một nhà một, hai trăm, vậy là đủ rồi.”
“Một, hai trăm lận á? Nếu thật vậy thì tốt quá, sau này chúng ta có thể mua sữa mạch nha cho Nguyên Bân uống rồi.” Triệu Tiểu Quyên kích động.
Bà ấy chưa từng sở hữu nhiều tiền đến thế.
Giang Trường Hà cũng rất hào hứng: “Chờ có tiền rồi, anh sẽ mua quần áo mới, thức ăn ngon cho con chúng ta, để nó lớn mập mạp khỏe mạnh.”
Vợ chồng nhà số ba sát vách cũng đang kích động phấn khởi như vậy.
Sau khi ăn cơm tối xong, Giang Miên Miên thấy cha mình ôm hộp nhân sâm đi vòng vòng trong phòng mãi.
“Cha, cha làm gì thế?” Giang Miên Miên nghi hoặc hỏi.
“Cha muốn tìm một nơi giấu nhân sâm đi. Đây là đồ quý, không thể để hư được.” Giang Trường Hải ôm cái hộp như ôm bảo bối, cực kỳ quý trọng nó.
Giang Miên Miên nhớ tới nhân sâm cực lớn, chắc cũng phải mấy chục năm rồi. Nhân sâm lớn vậy cũng không dễ tìm ở thời này đâu.
“Cha, nhân sâm cha đào lớn thế, chắc cũng phải mấy chục năm đấy nhỉ?” Giang Miên Miên hỏi.
Giang Trường Hải mở nắp hộp ra nhìn, cũng hơi mờ mịt hỏi: “Cái này cha cũng không biết lắm. Ngày mai cha qua tiệm thuốc Đông y hỏi thứ, chắc là họ biết.”
Vừa rồi Tô Uyển Ngọc chỉ nhìn sơ qua, bây giờ thấy cha con họ nói thế thì cũng hứng thú. Bà đi qua quan sát tỉ mỉ một hồi, tự tin nói: “Đây là nhân sâm trăm năm.”
“Hả? Vợ à, sao em biết nhân sâm này là nhân sâm trăm năm?” Giang Trường Hải thấy vợ mình tự tin thế thì ngạc nhiên hỏi.
Tô Uyên Ngọc đắc ý nhíu mày: “Bởi vì hồi nhỏ em có thấy một củ nhân sâm không khác mấy ở phòng sách của cha em. Cha em bảo đó là nhân sâm trăm năm đấy.”
“Nếu thật sự là nhân sâm trăm năm thì cực kỳ đáng tiền, chúng ta phát tài rồi.” Ánh mắt Giang Trường Hải nhìn củ nhân sâm lại càng thêm nóng bỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận