Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1033 - Đã được ông trời định sẵn là có duyên với nhau.



Xe đến đón bọn họ là một chiếc ô tô nhỏ đắt tiền. Tài xế lái xe nhìn thấy Giang Trường Phụng, thái độ hết sức ân cần nhiệt tình giúp bọn họ mang đồ vào trong xe.“Con gái, lần này đến Hương Thành chơi thế nào?” Trong xe, Giang Trường Hải cười ha hả hỏi thăm.Giang Miên Miên nhanh nhảu đáp: “Cha mẹ, con đi chơi ở Hương Thành cực kỳ vui, con và anh Úc đến Disneyland, trong đó có rất nhiều trò chơi thú vị, con còn đi cả cano và xe cáp.”Hai vợ chồng Giang Trường Hải nhìn con gái khoa tay múa chân, vẻ mặt tràn đầy cưng chiều.Đợi sau khi cô nói xong, Tô Uyển Ngọc tò mò hỏi: “Đúng rồi con gái, sao con lại gặp được cô út của con?”“Ha ha, mẹ, con đã từng nhìn thấy ảnh của cô út trước đây ở chỗ ba, hơn nữa cũng không phải là con nhận ra cô út mà là cô út nhận ra con. Ban đầu khi cô út nhìn thấy con thì cực kỳ kích động, khi đó anh Úc còn tưởng rằng cô ấy là kẻ lừa đảo.” Giang Miên Miên nghĩ đến cảnh lần đầu tiên hai cô cháu gặp mặt, không nhịn được mà bật cười.“Ha ha vậy à? Đứa nhỏ Úc Thừa này đúng là rất có tính cảnh giác.” Tô Uyển Ngọc nghe Giang Miên Miên kể lại, tưởng tưởng đến cảnh tượng lúc đó, cảm thấy Úc Thừa làm rất đúng.“Con gái, con đúng là tiểu phúc tinh của nhà chúng ta. Đến Hương Thành một chuyến mà còn đưa cô út mất tích nhiều năm của con quay về được, lúc về nhà cha sẽ bảo bà nội làm trứng gà cho con ăn.” Giang Trường Hải ôm con gái của mình, vui vẻ nói.Giang Miên Miên cười híp mắt gật đầu: “Được ạ, được ạ. Nhưng con cũng chỉ làm lung tung thôi, có lẽ con và cô út đã được ông trời định sẵn là có duyên với nhau.”Ô tô chở bọn họ đi đến thôn Thạch Kiều, lúc đi ngang qua thị trấn, Giang Trường Hải bảo tài xế dừng ở cung tiêu xã một chút.Bọn họ đi xuống trực tiếp mua hết nước ngọt và đồ uống trong cung tiêu xã, rồi để lại một đồng tiền thuê hộp giữ nhiệt một ngày.Lúc bọn họ đến thôn Thạch Kiều thì đã hơn ba giờ chiều, đang là thời gian người dân trong thôn chuẩn bị ra đồng làm việc.Thời tiết tháng bảy cực kỳ nóng bức, thường thì trong thôn luôn đợi đến khoảng bốn giờ mặt trời đỡ gay gắt hơn một chút rồi mới ra ngoài làm việc.Lúc bọn họ quay về, vừa hay thấy được người trong thôn đang đi ra đồng.Giang Trường Phụng nhìn những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, trong lòng có chút căng thẳng, cũng có chút hưng phấn.Càng về đến quê hương thì càng hồi hộp, câu nói này có lẽ là để dành cho cô ấy.Người trong thôn thấy một chiếc ô tô nhỏ ung dung chầm chậm đi vào thôn, nhất thời đều tò mò dừng bước.Giang Trường Phụng bảo tài xế dừng xe ở ven đường.Người trong thôn thấy ô tô dừng lại, người vây quanh ở đây càng lúc càng đông, trong thôn cả năm cũng không nhìn thấy xe ô tô được mấy lần, bây giờ có cơ hội tham gia náo nhiệt, bọn họ đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi.Giang Trường Phụng nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc như vậy, ngẩn ngơ một lúc rồi mới lên tiếng: “Anh cả, chị dâu, đã nhiều năm rồi em không quay về, em xuống đây chào hỏi mọi người một chút, lấy đồ ăn mua ở cung tiêu xã ra phân phát cho mọi người.”“Được, để anh cầm đồ ăn cho, em xuống xe trước đi.” Đối với đề nghị của em gái, Giang Trường Hải đương nhiên sẽ vui vẻ đồng ý.Giang Trường Phụng mở cửa sau ra xuống xe, nhìn mọi người trong thôn, nở một nụ cười sáng lạn, vui vẻ chào hỏi mọi người: “Chú ba, bác cả, thím, mọi người không nhận ra cháu rồi à? Cháu là Trường Phượng đây.”Vừa rồi người trong thôn nhìn thấy Giang Trường Phụng ăn mặc thời thượng, trang điểm tinh xảo, trong lúc nhất thời không ai có thể lên tiếng nhận người quen. Nghe xong lời này mới rối rít đáp lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận