Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 351. Tam Nha không đi thi 2

Mấy đứa bé gái cũng vui mừng cho chị em gái của mình, trong lòng Giang Trường Hà cũng mong con gái thật sự thi được hạng nhất, để cho ông có thể nở mày nở mặt.
Trương Quế Hoa hài lòng gật đầu một cái, cảm thấy khoản tiền học phí kia của mình có thể kiếm về được.
Tôn Lệ Hà khịt mũi coi thường, không biết Chiêu Đệ lấy đâu ra tự tin đó, lúc đầu Tam Nha cũng không dám nói chắc như vậy.
Lúc này, lại thấy Trương Quế Hoa hỏi đến hai đứa cháu trai: "Chí Văn, Chí Võ, hai đứa thì sao? Thi thế nào?"
Vừa hỏi như vậy tầm mắt của mọi người đều lập tức tập trung lên hai anh em.
Hai anh em nhìn nhau một cái, cúi đầu, ấp úng nói: “Cũng, cũng được, hẳn có thể đạt tiêu chuẩn đi."
Thật ra đáy lòng của hai anh em không chắc lắm, nhưng không thể nói ra được.
Trước đó Giang Trường Đào đã cảnh cáo, nếu như học kỳ này hai anh em thi không đạt tiêu chuẩn, không chỉ bị ăn đòn, còn có kỳ nghỉ hè này sẽ không thể ra ngoài chơi nữa.
Dù không có chuyện gì để làm, cũng phải ở nhà học cho giỏi.
Lúc nào thi đạt yêu cầu thì lúc đó có thể ra ngoài chơi.
Giang Trường Đào nhìn bộ dạng chột dạ của hai con trai, không dám nhìn mình, âm trầm liếc mắt nhìn qua, trái lại cũng không răng dạy hay quở mắng trước mặt nhiều người như vậy.
Trong lòng ông ta còn ôm chút hy vọng, nói không chừng lần này thi tốt thì sao?
Trương Quế Hoa cũng biết bình thường hai đứa cháu trai học hành như thế nào, mặc dù có chút thất vọng, nhưng cũng không nói nhiều, trái lại mặt đầy yêu thương sờ đầu quả dưa của hai anh em, an ủi nói: "Không sao, có thể đạt tiêu chuẩn là tốt rồi, học kỳ tiếp theo hai đứa cố gắng nhiều hơn, tranh thủ lấy được thành tích tốt."
"Vâng vâng, chúng cháu đã biết, bà nội." Chí Văn Chí Võ gật đầu liên tục đồng ý.
Chiêu Đệ nhìn thái độ bà nội đối xử với hai cháu trai, trong mắt lộ ra sự khinh thường, khinh bỉ, thầm nghĩ bà già này vẫn thiên vị cháu trai vô dụng như thường lệ.
Hừ, chờ có thành tích rồi, khuôn mặt già kia cứ chờ bị đánh sưng đi!
"Đi, vào nhà ăn cơm, thi đến trưa khẳng định đói bụng rồi phải không." Trương Quế Hoa dắt hai cháu trai vào nhà.
Ăn cơm xong, đột nhiên Chí Võ nghĩ đến còn một chuyện quan trọng chưa nói với người nhà.
"Ông nội bà nội, hôm nay lúc cháu thi, không thấy Miên Miên, em ấy không tham gia thi."
Nghe vậy, người nhà họ Giang hết sức kinh ngạc: “Cái gì?! Tại sao con bé lại không đi thi?"
"Cháu cũng không biết tại sao em ấy không đi thi, chỉ là cháu không thấy em ấy thôi." Chí Võ gãi đầu một cái, có chút mờ mịt nói.
"Chí Văn, cháu có biết chuyện gì xảy ra không?" Trương Quế Hoa gấp gáp rối loạn, lại hỏi Chí Văn học lớp năm.
Chí Văn cũng lắc đầu: "Bà nội, cháu không biết, cháu học lớp năm, còn Tam Nha học lớp bốn mà."
Lúc cậu thi, là thi phòng thứ hai, mà Giang Miên Miên thi phòng thứ nhất.
Hơn nữa vào thời gian thi bọn học sinh an phận hơn lúc bình thường, trong giờ nghỉ cũng không có tâm trạng đi ra ngoài chơi, cho nên Chí Văn không biết Giang Miên Miên thi ở phòng bên cạnh mình.
Trương Quế Hoa nghe được lời của hai cháu trai, tức giận vỗ bàn một cái, một tiếng "Ba", làm cho người nhà họ Giang giật cả mình.
"Một nhà toàn là đứa lười biếng, thật là không học theo gương tốt gì cả, nhất định là con bé Tam Nha lười biếng ngủ quên! Lớn nhỏ đều không đáng tin cậy, đây là bọn nó muốn chọc tôi tức chết mà." Trương Quế Hoa đứng lên, đi lên xuống trong nhà, thở hổn hển mắng.
"Mẹ, con thấy nhất định là khoảng thời gian này Tam Nha không học hành tử tế, toàn đi chơi, biết lần này mình thi không tốt, sợ bị mọi người mắng, cho nên nó cố ý kiếm cớ không đi. Hai vợ chồng anh cả thương con, cũng giúp giấu giếm, nếu không phải Chí Võ của con trở về nói, sao chúng ta biết được." Tôn Lệ Hà ác ý suy đoán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận