Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 1068 - Ngã xuống nước qua đời



Sau đó im lặng một lúc rồi lại nói: “Lần này anh và cậu chỉ có thể ở đây hai ngày, sau đó sẽ phải đến Hương Thành.”“Hả? Chỉ được ở lại hai ngày? Vậy chẳng phải ngày kia các anh sẽ phải đi sao?” Giang Miên Miên nghe vậy, có chút mất mát.“Đúng vậy, lần này anh đến Hương Thành có một số việc muốn làm, vừa hay có thể đi cùng cậu. Được rồi, sao lại ủ rũ như vậy? Đợi đến tháng sáu em thi đại học xong cũng có thể đến thủ đô tìm anh chơi. Hơn nữa đến lúc đi học chúng ta không phải học cùng một trường đại học sao? Đến lúc nó ngày nào cũng gặp mặt, e rằng em còn thấy anh phiền đấy.” Úc Thừa cố ý nói.Quả nhiên, Giang Miên Miên nghe xong lập tức xù lông phản bác: “Anh Úc, anh đừng nói lung tung, cho dù có ngày ngày gặp mặt em cũng không thấy anh phiền.”Úc Thừa cố ý bày ra bộ dạng nghi ngờ nhìn Giang Miên Miên: “Hả? Chưa chắc đâu, không chừng lúc đó anh quản em hết chuyện này đến chuyện kia. Lâu dần em nhìn thấy anh còn muốn trốn tránh đấy.”“Còn lâu nhé, em cũng không phải người lười chỉ biết ỷ lại.” Giang Miên Miên kiên định đáp.“Ha ha, được rồi, đùa em đó. Nào, anh Úc đưa em ra ngoài chơi.” Úc Thừa thấy Giang Miên Miên tức giận cũng không trêu chọc cô nữa.Úc Thừa đưa Giang Miên Miên ra ngoài bị mấy đứa trẻ đang xem ti vi ở gian nhà chính nhìn thấy, bọn chúng thấy hai người họ muốn đi ra ngoài chơi, cũng không hỏi xem người ta có đồng ý đưa bọn chúng theo hay không. Bọn chúng trực tiếp mặc áo bông, đội mũ lên, đi theo sau hai người họ.Đã đi theo rồi, Úc Thừa cũng không thể đuổi bọn chúng quay về, không thể làm gì khác ngoài việc lại trở thành đầu đàn của bọn trẻ, đưa bọn chúng đi chơi cả một buổi chiều.Úc Thừa và Phương Trí Viễn ở lại nhà họ Giang hai ngày, chiều mùng bốn, hai người lên máy bay đến Hương Thành.Trạm phát điện năng lượng mặt trời của Giang Trường Phụng ở bên đó đã đi vào quỹ đạo, không cần cô ấy cứ qua đó quan sát chặt chẽ nữa, vì vậy cô ấy có thể ở nhà thêm vài ngày, không cần về sớm.Hôm nay người nhà họ Giang vừa mới ăn cơm trưa xong, đang ở trong phòng nói chuyện thì nghe thấy ở bên ngoài truyền đến tiếng kêu khóc.Trương Quế Hoa vừa nghe thấy âm thanh này, chân mày lập tức nhíu lại: “Ngày tư ngày Tết, ai lại khóc ở ngoài đó vậy?”Bà ta vừa nói xong, tiếng kêu khóc ở bên ngoài càng lúc càng gần, cũng càng lúc càng thê thảm.Giang Trường Hải dỏng tai lắng nghe một lúc, vẻ mặt khó coi đáp: “Mẹ, hình như đã xảy ra chuyện rồi.”Người nhà họ Giang nghe vậy, tất cả đều mặc áo bông lên đi ra ngoài.Lúc bọn họ đi ra ngoài thì thấy một đám người đang cáng một người phụ nữ và một người đàn ông vội vàng đi về phía thôn Thạch Kiều.“Chuyện này, đây là làm sao vậy?” Trương Quế Hoa nhìn tình hình này cũng biết là đã xảy ra chuyện lớn.Bọn họ đứng ở ngoài cổng, đang định đuổi theo hỏi tình hình thì thấy rất nhiều người sắc mặt khó coi đi về phía này.“Lão Mạnh, có chuyện gì vậy? Bên đó đang khóc cái gì thế?” Trương Quế Hoa thấy bác gái Mạnh hàng xóm vẻ mặt nặng nề quay lại, vội vàng qua đó dò hỏi.Bác gái Mạnh thấy người nhà họ Giang đều đang nhìn mình, thở dài nặng nề: “Thật là xui xẻo, ở thôn bên cạnh có một đứa trẻ lúc từ trên trấn về đây vì muốn đi đường tắt nên đã đi đường sông băng ở bên ngoài thôn chúng ta. Ai ngờ sông băng đó chưa đóng băng hẳn, đứa trẻ đó trượt chân rơi xuống nước. Ai, đứa trẻ đó cũng chưa lớn, xem chừng mới chỉ mười mấy tuổi. Bây giờ đang là ngày Tết, bên ngoài cũng không có người. Đến lúc được người ta phát hiện thì đứa bé đã nổi lên rồi. Người phụ nữ gào khóc vừa rồi chính là bà nội của đứa trẻ đó, mẹ ruột nó nghe tin con xảy ra chuyện liền ngất xỉu tại chỗ. Vậy nên người của thôn bọn họ đang khiêng về nhà.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận