Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 203. Giảm thọ mười năm

"Con nói đang lên giọng với ai hả? !”
Trong mắt Trương Quế Hoa lộ ra hung quang trừng mắt nhìn bà ta, không chừa mặt mũi nói: "Chỗ thịt heo này là lần trước thằng cả mua về, mẹ phần cho nhà nó một chút thì sao? Nếu là con cảm thấy ghen tị, con cũng ra ngoài kiếm tiền đi! Con đi mua về đây cho nhà mấy cân thịt, mẹ cam đoan cũng sẽ phần cho con một bát to, không biết kiếm tiền mà phàn nàn cũng không ít nhỉ."
Tôn Lệ Hà không nghĩ tới bây giờ bà ta vậy mà bao che cả nhà phòng cả như thế, dù cho người không ở nhà, cũng không cho phép bà ta nói nói xấu, thẳng thắn mà nói ra miệng.
Rõ ràng trước đây không lâu, mẹ chồng nàng dâu còn ở cùng một chỗ không ngừng mắng cả nhà phòng cả lười biếng, kết quả bây giờ thấy trong tay phòng cả có tiền thì thay đổi sắc mặt sang bộ dáng lấy lòng.
Thật sự là tức chết bà ta!
Chiêu Đệ ở phòng bếp nhóm lửa nghe thấy bà nội mắng Tôn Lệ Hà, trong lòng vô cùng hả giận.
Đây thật là hiếm có, phải biết ở kiếp trước, bà nội và Tôn Lệ Hà luôn luôn có cùng chủ ý xấu, bắt tay bắt nạt phòng cả, bóc lột nhà hai bọn họ.
Chẳng qua bà nội cũng không phải người tốt lành gì, nhìn thấy ai có tiền, ai có giá trị lợi dụng thì đối tốt với người đó, không có tiền thì sẽ nghiền ép người ta vào chỗ chết.
Thiên vị muốn chết đi được, cứ như là cha cô không phải ruột thịt của bà ta vậy.
Tốt nhất cứ luôn chó cắn chó như thế này thì mới hay!
Chiêu Đệ cũng biết dù sao đây cũng là chuyện không có khả năng, suy cho cùng thì ông bà cô coi trọng nhất vẫn là hai đứa cháu trai.
Nhưng rất nhanh sẽ không giống như vậy, cô cũng sẽ lập tức có em trai.
Thế là trong lúc ăn cơm cô đột nhiên nhỏ giọng mở miệng nói: "Con, đêm qua con nằm mơ, mơ thấy một ông lão râu trắng, ông lão kia nói ông là thần tiên, còn nói, con rất nhanh sẽ có em trai do thần tiên gửi hồn.”
Triệu Tiểu Quyên nghe xong, theo bản năng đặt tay sờ lên bụng bản thân, thịt bên trong miệng đều trở nên không có mùi vị gì nữa.
Bà muốn có con trai, ngày nhớ đêm mong đã nhiều năm như vậy rồi.
Mà Trương Quế Hoa trong nháy mắt liền mặt mày tối tăm: "Bà thấy con chính là đang nằm mơ giữa ban ngày! Con nhìn lại một chút xem mẹ con đã đẻ ra mấy đứa con gái ăn hại rồi, nếu mẹ con có thể sinh con trai thì đã sớm sinh rồi!"
Tôn Lệ Hà càng trợn trắng mắt, chị dâu thứ chính là mệnh sinh ra toàn con gái ăn hại, đẻ bao nhiêu cũng đều không đẻ ra được một thằng con trai.
Đến ngay cả Giang Trường Hà cũng không ôm hy vọng, chỉ một mực cúi đầu, yên lặng mà ăn cơm.
Chiêu Đệ giương mắt nhìn vẻ mặt của tất cả mọi người trong phòng một lần, giống như là bị hù dọa co lại bả vai, bàn tay đặt ở dưới mặt bàn lại siết thật chặt thành nắm đấm.
Cứ cười đi, các người cứ thoải mái mà cười đi, chờ em trai của cô ra đời thì các người sẽ biết hôm nay mình ngu xuẩn bao nhiêu.
Nhưng Triệu Tiểu Quyên mong con trai nhiều năm vẫn không nhịn được chờ mong, lúc rửa bát liền nhỏ giọng hỏi: "Chiêu Đệ, con thật mơ tới thần tiên nói là con sắp có em trai à?"
Nghe vậy, Đại Nha cùng Nhị Nha cũng mắt đầy mong đợi nhìn sang, chờ đợi Chiêu Đệ trả lời.
"Đương nhiên là sự thật, ông lão thần tiên còn nói em trai bây giờ đang ở trong bụng mẹ đó." Chiêu Đệ nháy mắt mấy cái, dùng giọng điệu vừa nghiêm túc lại khờ dại nói.
Lai Đệ tuổi nhỏ nhất lập tức liền vui mừng hoan hô: "Ôi, tốt quá rồi, em cũng sẽ có em trai, có em trai, bà nội sẽ không suốt ngày đánh chửi chúng ta nữa."
Đây là Triệu Tiểu Quyên thường xuyên dùng để dỗ dành con gái, cho nên cô bé ghi tạc thật sâu trong lòng.
Vành mắt Triệu Tiểu Quyên có chút phiếm hồng, mặc dù biết chỉ là một giấc mộng, nhưng bà vẫn chắp tay trước ngực thành kính cầu nguyện: "Ông trời ơi, cho con một đứa con trai đi, chỉ cần có thể sinh con trai, con nguyện ý giảm thọ mười năm."
Đại Nha ở bên cạnh nghe xong, cũng ở trong lòng yên lặng nói: Ông tời, van cầu ông để cho mẹ con sinh được em trai, con cũng nguyện ý giảm thọ mười năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận