Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 817 - Cứ việc nói với tôi



Tuy là anh cả và chị dâu của ông ấy đều là công nhân viên, nhưng nhà họ có ba đứa con, đứa cháu đi chung xe với ông ấy lúc này là đứa nhỏ nhất.Sau này đứa đầu và đứa thứ hai sẽ theo chân cha mẹ chúng, chỉ có đứa út không có công việc, đứa trẻ này càng ngày càng lớn, nếu tương lai không tìm được một công việc đàng hoàng thì không có ai thèm cưới mất.Điều khiến anh cả ông đau đầu là mỗi lần gặp mặt đều trách móc với ông, lúc này Giang Trường Hải vừa xuất hiện đã trực tiếp giải quyết được chuyện lớn này, sao ông ấy lại không cảm kích được chứ?“Haha, được, anh Dương, vậy thì em không khách sáo nữa, lát nữa tan ca, em đi đón vợ và con gái, tối nay anh em mình không say không về.” Giang Trường Hải vui vẻ nói.“Được.” Bây giờ tài xế Dương càng nhìn Giang Trường Hải càng thấy thuận mắt, nhìn cách đối nhân xử thế của ông là biết tương lai không phải là một nhân vật đơn giản.Hai người bàn xong xuôi, đến giờ tan ca, Giang Trường Hải đến chính quyền thị trấn đón Tô Uyển Ngọc trước, sau khi nói lại chuyện này với vợ lại đến thẳng trước cổng trường học đợi Giang Miên Miên.Hôm nay vừa đúng rơi vào thứ sáu, Chí Văn và Chí Võ vừa nghỉ học liền chạy về thôn Thạch Kiều.Thông thường sau khi Giang Miên Miên tan học, còn phải làm... với nộp bài tập về nhà cho giáo viên, đến khi cô ra tới cổng trường thì đã hơn năm giờ rồi.Hai người đứng trước cổng trường đợi gần nửa tiếng mới thấy Giang Miên Miên đeo cặp sách nhỏ đi cùng với Chung Nguyên bước ra cổng.Lúc Giang Miên Miên nhìn thấy cha mẹ mình thì rất ngạc nhiên, lâu rồi hai người chưa tới đón cô mà.Vậy nên cô lập tức bỏ rơi người bạn đồng hành của mình, vui mừng chạy về phía cha mẹ: “Chung Nguyên, cha mẹ mình đến đón mình rồi, mình đi trước đây.”“Được, ngày mai gặp lại.” Chung Nguyên vẫy tay tạm biệt cô.“Cha, mẹ, sao hôm nay hai người lại nhớ đến con vậy?” Giang Miên Miên vui vẻ hỏi họ.Giang Trường Hải giơ tay tháo cặp sách của con gái treo trên tay lái rồi khom lưng bế cô ngồi lên yên trước của xe đạp.“Hôm nay đồng nghiệp của cha mời cả nhà mình ăn cơm, chúng ta sẽ đến tiệm cơm Quốc Doanh.” Giang Trường Hải bế con gái lên xe đạp xong liền đạp xe rời đi.Lúc nhóm người Giang Trường Hải đi, tài xế Dương và cháu của ông ấy đã đến được một lúc, họ đã gọi trước sáu món rồi.Trong lúc ăn cơm, tài xế Dương và cháu mình đối đãi với Giang Trường Hải rất nhiệt tình, khiến Giang Miên Miên cảm thấy vô cùng khó hiểu.Lúc sau cô mới biết cha mình muốn từ chức, giao lại chức vụ của mình cho tài xế Dương thì không còn cảm thấy lạ lùng nữa.Sau khi ăn cơm tối xong, trên đường trở về nhà, Giang Trường Hải nói với vợ và con gái: “Vợ, con gái à, chuyện anh từ chức khoan nói với người trong nhà đã, Miên Miên sắp sửa thi lên cấp hai rồi, nếu như mẹ biết chuyện này, chắc chắn sẽ trách móc suốt đấy.”“Vâng, anh Hải, nghe theo anh hết.” Tô Uyển Ngọc ngồi ở phía sau ôm eo Giang Trường Hải, dùng giọng điệu thiếu nữ nói với ông.Giang Miên Miên cũng ngoan ngoãn gật đầu: “Cha, con cũng nghe lời cha.”Sáng sớm hôm sau, Giang Trường Hải mang theo đơn từ chức đến văn phòng của xưởng, nộp đơn từ chức cho xưởng trưởng.Xưởng trưởng nhìn thấy đơn từ chức lập tức ngạc nhiên hỏi: “Trường Hải, chuyện này là thế nào? Trong công việc có chỗ nào gặp khó khăn ư? Có khó khăn gì thì cứ việc nói với tôi, có thể giải quyết được thì tôi sẽ giải quyết.”Xưởng trưởng của xưởng vận tải biết mối quan hệ tốt giữa Giang Trường Hải và nhà họ Úc, ông ta còn tính thông qua Giang Trường Hải để tạo quan hệ với nhà họ nữa mà.Bây giờ đối phương lại muốn đi, ông ta không nỡ từ bỏ như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận