Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 696 - Bác cả nhà họ Tô



Bên trong nhà trống không, bên ngoài dán giấy niêm phong, bọn họ chỉ có thể đứng ở cửa nhìn một chút, không thể đi vào.Tô Uyển Ngọc nhìn ngôi nhà này, còn có thể nhớ đến khoảng thời gian hạnh phúc của cả nhà ba người bọn họ ở chỗ này.Khi đó bà rất hạnh phúc, có sự yêu thương của cha mẹ, mỗi ngày đều trôi qua rất vui vẻ.Cha của bà hận không thể hái sao trên trời cho bà, mà khi đó mẹ bà luôn nói bà bị cha chiều hư rồi.Giang Trường Hải cảm thấy tâm trạng buồn bã của vợ, đi tới, nắm lấy vai bà, an ủi: "Vợ, đừng buồn, bây giờ em có anh và Miên Miên, bây giờ một nhà ba người chúng ta rất hạnh phúc, cha mẹ trên trời có thấy, khẳng định cũng sẽ vui mừng cho em."Vâng, anh Hải, có anh và Miên Miên, em rất hạnh phúc." Tô Uyển Ngọc dựa lên người Giang Trường Hải, trên mặt đầy hạnh phúc nói.Tô Uyển Ngọc đứng bên ngoài nhìn một lúc lâu, mới nói: "Được rồi, anh Hải, chúng ta đi thôi.""Ừ."Hai người nắm tay nhau, mới vừa muốn đi, liền nghe được phía sau có người kêu tên Tô Uyển Ngọc."Uyển Ngọc, là cháu sao?"Tô Uyển Ngọc nghe vậy kinh ngạc, bà quay đầu lại, phát hiện người gọi bà, lại là bác cả ruột của bà."Bác cả, đã lâu không gặp." Tô Uyển Ngọc mỉm cười lễ phép, nhẹ giọng nói."Uyển Ngọc, thật sự là cháu, cháu trở về rồi." Bác cả Tô nhìn Tô Uyển Ngọc không thay đổi cái gì, vừa khiếp sợ lại vừa kích động nói.Năm đó nhà họ Tô xảy ra chuyện, lúc Tô Uyển Ngọc bị buộc rời khỏi Hải Thành, mới chỉ có mười bảy tuổi.Bà vừa đến thôn Thạch Kiều, lại gặp được Giang Trường Hải.Khi đó hai người vừa thấy đã yêu, Giang Trường Hải che chở bà khắp nơi, bà chưa từng chịu khổ, chịu mệt cái gì.Cho nên mặc dù đã qua mười mấy năm, nhưng bộ dạng của bà cũng không thay đổi gì quá lớn, đây cũng là lý do bác cả Tô chỉ nhìn bóng lưng và bên mặt của bà, là có thể nhận ra bà.Năm đó cha của Tô Uyển Ngọc bị buộc thành năm phần tử xấu, tất cả thân thích trong nhà sợ bị liên lụy, đều dồn dập cắt đứt quan hệ với bọn họ.Những năm Tô Uyển Ngọc rời khỏi Hải Thành, bọn họ cũng không liên lạc với nhau.Chẳng qua mặc dù những họ hàng này không nghe không hỏi thăm bà, nhưng cũng không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, vì vậy bà cũng không oán hận những họ hàng này, dù sao năm đó chuyện kia quá mức ồn ào, bọn họ sợ bị dính líu, lựa chọn như vậy, cũng là chuyện thường tình của con người.Nhưng nhiều năm không liên lạc, bây giờ gặp mặt, tình cảm cũng đã phai nhạt.Giang Trường Hải vừa nghe đối thoại của hai người, cũng biết người đàn ông ở đối diện là ai, ông ta rõ ràng là họ hàng của nhà vợ mình.Mặc dù Tô Uyển Ngọc không so đo, nhưng trong lòng Giang Trường Hải vẫn có chút giận những người họ hàng tuyệt tình này.Năm đó Tô Uyển Ngọc chỉ có mười bảy tuổi, bộ dạng lại xinh đẹp như vậy, bị những người đó điều xuống thôn Thạch Kiều.Núi cao nước xa, bọn họ đều không tiễn một chút, cho bà một chút tiền, nếu như không phải gặp mình, thật sự không biết bà sẽ gặp phải chuyện gì: "Xin chào, cháu là chồng của Uyển Ngọc, cháu tên là Giang Trường Hải."Bác cả Tô đã sớm chú ý người đàn ông trẻ cao lớn khí phách đứng bên cạnh cháu gái.Bây giờ nghe người này tự mình giới thiệu, ông ấy cũng không quá giật mình, đưa tay bắt tay với Giang Trường Hải."Xin chào, cậu chăm sóc Uyển Ngọc rất tốt." Bác cả Tô nhìn bộ dạng không thay đổi của Tô Uyển Ngọc, cảm khái nói.Giang Trường Hải dùng giọng điệu không lạnh không nóng trả lời: "Đàn ông chăm sóc yêu thương vợ của mình, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, cháu không thương thì ai thương chứ."

Bạn cần đăng nhập để bình luận