Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 318. Tranh rửa bát

Hai anh em liền vẻ mặt đáng tiếc nói: "Một trăm đồng đủ cho chúng ta mua bao nhiêu là đào xốp giòn, bao nhiêu là viên bi, bao nhiêu là đồ uống, bao nhiêu là bánh bao thịt."
Chiêu Đệ cũng rất tri kỷ an ủi: "Chị ba, chị đừng buồn, nhất định có thể tìm được."
Mới là lạ!
Giang Miên Miên một đôi mắt to trong veo sáng ngời nhìn về phía nàng, gằn từng chữ: "Đây là món quà sinh nhật đầu tiên anh Úc tặng cho chị, rất có ý nghĩa với chị, nếu như ai nhặt được có thể trả lại cho chị, chị nguyện ý dùng đồ ăn vặt và tiền mừng tuổi của chị để báo đáp."
Chiêu Đệ là một trong những đối tượng cô hoài nghi, nhưng cô không thể nhìn ra một tia chột dạ cùng khẩn trương từ trên mặt và trong mắt của đối phương.
Cũng không biết là cô ta thật sự không nhặt được, hay là kỹ năng diễn xuất của cô ta quá tốt.
Nghe vậy, Chiêu Đệ chẳng những không cảm thấy chột dạ, còn âm thầm kích động lên.
Anh Úc nếu biết Tam Nha đem chiếc đồng hồ bỏ túi mấy trăm đồng này làm mất rồi, khẳng định sẽ cảm thấy không vui, nói không chừng sau này sẽ không đưa món quà quý giá như vậy cho Tam Nha nữa.
Chí Văn Chí Võ tính cách tùy tiện, trong nháy mắt liền lại cười hì hì quấn đến: "Miên Miên, lần sau lúc em gọi điện thoại cho anh Úc, giúp anh nói một tiếng với anh ấy, tháng sau anh cũng sinh nhật, để anh ấy cũng tặng quà cho anh nha. Không cần mấy trăm đồng, chính là cần loại đồ chơi quý hiếm chúng ta không có ấy, thứ có thể dùng để khoe khoang là được."
Nói đến đây, cậu phồng má thở phì phò nói: "Anh nói với bạn cùng lớp rằng anh có người anh em ở thủ đô, bọn nó đều không tin! Em bảo Úc Thừa tặng anh món đồ chơi nhỏ ở thủ đô, để anh mang đến lớp, cho bọn nó nhìn xem, để bọn nó hâm mộ chết."
Vẻ mặt vui đùa của Chí Võ khiến Giang Miên Miên rầu rĩ không vui, gật gật đầu, đáp ứng yêu cầu nhỏ không tính là quá phận của Chí Võ: "Được, anh hai, chờ lần sau em gọi điện thoại cho anh Úc, liền giúp anh nói với anh ấy."
Chí Văn nghe lời này liền có chút buồn bực, sinh nhật của cậu còn rất sớm, ngại đòi quà sinh nhật của Úc Thừa từ bây giờ.
Chiêu Đệ trong lòng cũng rất muốn, nhưng cô ta lại giả vờ tỏ ra vẻ không đồng ý nói: "Anh cả, anh hai, chúng ta đòi anh Úc tặng quà như vậy không tốt lắm, quà phải là do người khác chủ động tặng."
Nhưng hai anh em căn bản không để ý cô ta, Chí Văn còn bắt đầu nịnh nọt đối với Giang Miên Miên: "Miên Miên, hôm nay anh cả giúp em rửa bát nha."
Cậu ta còn muốn chờ lúc mình sinh nhật, cũng nhờ Miên Miên giúp mình tìm anh Úc đòi quà nữa.
"Miên Miên, anh hai giúp em rửa, anh hai rửa bát sạch sẽ nhất." Chí Võ cũng không cam lòng rớt lại phía sau.
“Được." Giang Miên Miên cũng không khách khí, con mèo lười là sẽ không từ chối sức lao động được chủ động đem tới cửa.
Chiêu Đệ bị không để ý đến, trong mắt lóe ra vẻ căm hận, thấy xem thường cực kì với hành vi vì quà tặng mà không cần mặt mũi lấy lòng Giang Miên Miên của bọn họ.
Ngay khi tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên, Chí Văn Chí Võ giống thường ngày, xông ra khỏi phòng học đầu tiên.
Vừa chạy đến cửa trường học thì đụng phải Giang Trường Hải cùng Tô Uyển Ngọc đang đi vào bên trong.
"Bác cả, bác gái cả, các bác đến đón Miên Miên ạ?" Chí Văn gãi gãi đầu hỏi, hai bọn họ là người xông ra cổng trường đầu tiên, những bạn học khác đều bị bọn họ bỏ lại phía xa đằng sau.
"Đúng vậy, các cháu ra đây sớm thật nhỉ, hai cháu chờ một chút, chúng ta cùng nhau về nhà." Giang Trường Hải không hề nhẹ nhàng xoa đầu hai anh em.
Hôm nay là sinh nhật con gái, ông cố ý làm xong công việc của mình sớm, xin phép tổ trưởng, tan ca sớm.
Sau đó đi mua bảy cân thịt heo và năm cân tôm, nhấc theo hai cái túi đầy cùng vợ đi đón con gái tan học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận