Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 505. Mắng em là con sói mắt trắng

Nhị Nha cũng nghiêm túc nói: "Chiêu Đệ, một nhà bác cả đối với chị em gái chúng ta tốt biết bao, em không thể nói bọn như vậy, để cho người ta biết sẽ mắng em là con sói mắt trắng (người vong ân phụ nghĩa)."
Chiêu Đệ khó tin nhìn cha mẹ và hai chị gái của mình, nhìn gia đình của mình vì một nhà phòng lớn, mà đứng đối lập với mình, nói như vậy với mình, chỉ trích mình, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Đời trước, cha mẹ chưa từng mắng một câu nặng lời nào với cô ta, hai chị gái cũng rất yêu thương cô ta, nhưng bây giờ bọn họ vì một nhà Giang Miên Miên, mắng cô ta hai lần, còn nói muốn đánh chết cô ta!!
Lồng ngực cô ta kịch liệt phập phồng, trong lòng vô cùng oán hận một nhà phòng lớn, còn có sự tủi thân không được thông cảm, đều tràn ra hết.
Nhưng nghĩ đến một cái tát mà lúc trước cha đánh cô ta vì già mồm cãi lại, bây giờ cũng chỉ có thể bực bội cắn răng, gằn từng chữ nói ngược với lòng mình: "Dạ, cha mẹ, con đã biết, con sẽ nhớ kỹ ân tình của phòng lớn đối với một nhà chúng ta, sau này nhất định sẽ đền đáp họ."
Giang Trường Hà và Triệu Tiểu Quyên cũng không chú ý giọng điệu nói chuyện sau cùng của Chiêu Đệ, thấy cô ta nhận sai, cũng không quở trách cô ta nữa.
Triệu Tiểu Quyên lại có chút đau lòng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta: "Mẹ biết con là một đứa bé ngoan hiểu chuyện. Được rồi, không phải đang cảm thấy khó chịu sao, nhanh lên nằm xuống ngủ đi."
Sau khi trải qua một trận sóng gió nho nhỏ, một nhà phòng hai đều nằm xuống ngủ trưa.
Ở nhà chính, các thôn dân nghe hai tập truyện Nhạc Phi, sau khi nghe được lời kết quen thuộc của người kể chuyện, bọn họ đều rối rít đứng dậy, hoạt động xương cốt cơ thể một chút, sau đó vui vẻ ra khỏi nhà họ Giang.
Sau khi Nhị Nha ngủ một giấc tỉnh dậy, lấy kẹo bình thường không nỡ ăn, đặt trong túi quần áo, chạy ra ngoài tìm Giang Miên Miên.
Hai người lớn Giang Trường Hải ngủ dậy thì đã đi ra ngoài, lúc này không có ở trong phòng, chỉ có Giang Miên Miên đang ngồi trên giường đất lim dim buồn ngủ, còn chưa tỉnh ngủ.
"Miên Miên, kẹo này đều cho em, cảm ơn buổi trưa đã nói giúp chị." Nhị Nha đặt kẹo lên giường đất, lại biểu đạt cảm ơn lần nữa.
Giang Miên Miên dụng giọng nói vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mềm mại của mình: "Không sao ạ, chị hai, cũng chỉ là mấy câu nói thôi, chị đừng khách khí như thế."
Nhưng Nhị Nha lại thành thật nói: “Miên Miên, đối với em mà nói chuyện này có thể không phải chuyện lớn gì, nhưng đối với chị mà nói, chính là một chuyện rất lớn. Em cũng biết có thể đi học là tâm nguyện trước giờ của chị, bây giờ chị không có gì báo đáp em cả, kẹo này chính là đồ quý nhất lúc bây giờ của chị, em đừng chê nhé."
"Vâng, chị hai, em nhận kẹo này, chị cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, chị học tập cho thật giỏi, tranh thủ thi được hạng nhất, chính là báo đáp tốt nhất cho nhà em rồi."
Mặc dù Giang Miên Miên cảm thấy cô và cha cô không giúp được gì cả, nhưng Nhị Nha cũng đã nói như vậy rồi, cô vẫn lựa chọn nhận những viên kẹo này, để cho cô bé yên tâm đi học.
"Em không chê là được rồi, Miên Miên, ở bên ngoài chị còn có việc chưa làm xong, chị phải đi ra ngoài làm đã." Nhị Nha giúp Giang Miên Miên sửa lại mái tóc có chút lộn xộn mới vừa ngủ dậy của cô, cười nói.
"Vâng, chị hai cứ đi làm việc đi."
Nhị Nha đi ra ngoài không bao lâu, Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc liền cầm hơn mười quả mận, vô cùng vui vẻ về phòng.
"Con gái, con nhìn xem đây là gì?"
"Oa, là quả mận, cha tốt nhất, con thích nhất là quả mận này." Giang Miên Miên cầm một cái, chà lên người làm sạch một chút, rồi cắn một miếng lớn, nước mận tràn đầy, vừa chua vừa ngọt.
Ừ, mùi vị quen thuộc.
Thấy cô ăn vui vẻ như vậy, Giang Trường Hải cũng vui vẻ: "Cha biết con thích ăn, cho nên mới vừa ra ngoài cha và mẹ con cố ý hái về cho con."
Bạn cần đăng nhập để bình luận