Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 305. Theo đuổi một sự nghiệp lớn

Đối với sự hăng hái vươn lên như vậy của Giang Miên Miên, hệ thống cũng hết sức vui mừng.
Cuối cùng kí chủ cũng thông suốt, không cần nó lao tâm lao lực khuyên học nữa.
Lại một tuần nữa trôi qua, Giang Trường Hải dựa vào tính cách thân thiện trời sinh của ông đã vô cùng quen thuộc với mấy người tài xế của xưởng vận chuyển.
Sau khi Giang Trường Hải thỏa thuận xong với tài xế vào ban ngày thì buổi tối khi cơm nước xong, cả nhà ba người đi bộ về.
Ông nhìn trước sau không có người mới không nén được kích động tuyên bố: “Vợ à, con gái à, nhà chúng ta có cơ hội kiếm tiền rồi!”
“Cơ hội kiếm tiền gì vậy?” Hai mẹ con Tô Uyển Ngọc và Giang Miên Miên rối rít lộ ra biểu cảm kinh ngạc tò mò.
Giang Trường Hải liền cong môi cười một tiếng: “Hôm nay anh và tài xế trong xưởng nói chuyện xong rồi, lần này ông ấy lái xe, anh thì đi theo ông ấy tới Hải Thành, lấy một ít hàng trở về để bán.”
Ông tự tin đạt được mục tiêu lớn, dáng vẻ như muốn gây dựng sự nghiệp lớn.
“Nhanh như vậy?” Tô Uyển Ngọc có chút kinh ngạc, mặc dù trước đây Giang Trường Hải đã nói với bà rồi, muốn thực hiện điều này, nhưng bà không nghĩ tới cơ hội sẽ đến nhanh như vậy.
“Nhanh chóng một chút thì không tốt sao? Điều này chứng minh người đàn ông của em là anh đây có bản lĩnh, em nhìn xem, bây giờ mới mấy ngày thôi, anh đã lôi kéo được những người ở xưởng rất rõ ràng, bây giờ thợ cả chạy đường dài có quan hệ rất tốt với anh, chúng ta kiếm tiền sớm thì cũng có thể sớm đến thị trấn mua nhà.” Giang Trường Hải mặt dày được nước khoe khoang.
Dĩ nhiên Tô Uyển Ngọc hùa theo khen ngợi: “Cha nó ơi, vẫn là anh lợi hại, đến nơi đó cũng có thể làm quen nhiều bạn như vậy, còn đều bằng lòng giúp anh kiếm tiền, cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp của nhà chúng ta coi như hoàn toàn dựa vào anh.”
“Đúng vậy đó cha, con cũng biết cha là người lợi hại nhất, có bản lĩnh nhất, và kiếm tiền giỏi nhất trên đời này.” Giang Miên Miên cũng lắc tay cha cô, dùng giọng điệu nhỏ nhẹ vừa ngọt lại vừa mềm mại tâng bốc.
Giang Trường Hải mỗi tay dắt một người, nghe con gái và vợ khen ngợi, trên mặt nở nụ cười, cả người nhẹ bỗng trở về nhà.
Đến nhà, Giang Trường Hải nhìn ánh đèn nhà chính vẫn còn sáng, ông nháy mắt ra hiệu với Tô Uyển Ngọc, thấp giọng nói: “Vợ à, anh đi vào nói với cha mẹ một tiếng.”
Dù sao ông đi chuyến này ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng.
“Được, vậy anh và mẹ nói chuyện đi.” Tô Uyển Ngọc gật đầu một cái, dẫn Giang Miên Miên vào phòng.
Giang Trường Hải vừa vào nhà liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cha mẹ, khoảng thời gian này xưởng vận chuyển có hàng hóa tương đối nhiều, tổ đội của tụi con phải tăng ca buổi tối, khoảng thời gian này con cũng không về, trực tiếp ngủ ở ký túc xá.”
Ông nói dối tới không nháy mắt.
Trương Quế Hoa nghe làm thêm giờ, ánh mắt lập tức sáng lên: “Các con làm thêm giờ có được tiền làm thêm giờ hay không vậy? Cũng không thể cho các con làm không mà.”
“Trả tiền, sao có thể để chúng con làm không được, nhưng mà bao nhiêu thì phải chờ đầu tháng lúc phát tiền lương mới có thể biết.” Giang Trường Hải không chút nghĩ ngợi nói, ông đã đoán được mẹ ông sẽ hỏi như vậy từ lâu.
Vì để tránh cho bà cụ nhắc tới, ông định tháng sau khi phát tiền lương sẽ cho bà cụ một mớ tiền.
“Được, tốt lắm, trả tiền thì tốt rồi, vẫn là làm công nhân tốt ha, sẽ không để chúng ta làm không công.” Trương Quế hoa cao hứng nói.
Giang Đại Sơn biết con mình có đức tính gì, sợ ông ngại khổ ngại mệt, lại bắt đầu lén giở thủ đoạn gian trá, làm mất đi công việc tốt, cố ý dặn dò một câu: “Ở xưởng siêng năng làm việc, đừng có biếng nhác.”
“Con biết rồi cha, cha cứ yên tâm đi.” Giang Trường Hải tùy tiện nói.
Đối với chuyện Giang Trường Hải muốn làm việc ban đêm, buổi tối không trở về, người nhà họ Giang cũng không sinh ra bất kỳ nghi ngờ nào.
Dù sao chuyện trong xưởng, bọn họ cũng không hiểu, vì vậy dĩ nhiên là Giang Trường Hải nói gì thì bọn họ nghe cái đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận