Thập Niên 70: Gia Đình Cực Phẩm

Chương 326. Vẫn chưa về

“Được.” Giang Trường Hải đưa quần áo của mình qua.
Khi đi làm ăn bên ngoài, vẫn là nên cẩn trọng một chút thì tốt hơn.
Dẫu sao thì đây cũng là toàn bộ thân gia của bọn họ, lỡ như xảy ra chuyện gì, khoảng thời gian cực khổ của bọn họ sẽ hoàn toàn đổ sông đổ bể.
Khi Giang Miên Miên đi học về, nghe tin cha mình lại đến Hải Thành, trong lòng cô có chút không nỡ.
Nhưng cô cũng biết, cha cô hoàn toàn là vì cô và mẹ cô, chỉ có thể miễn cưỡng vẫy chào tạm biệt cha cô ở cổng trường.
Cha cô đã làm việc rất chăm chỉ để kiếm tiền, thế nên cô cũng phải cố gắng học tập!
Cô quyết định rồi, tối nay phải học xong quyển ngữ văn lớp năm tập một!
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Giang Trường Hải đi Hải Thành, Tô Uyển Ngọc cũng không lo lắng như lần trước.
Nhưng ông trời chỉ thích trêu đùa như thế, không biết có phải là do xe xảy ra vấn đề trên đường rồi không mà thời gian dự định đến rồi cũng chưa thấy trở về.
Ngày đầu tiên Tô Uyển Ngọc còn có thể tự an ủi mình, đường dài, trễ một hai ngày cũng chẳng sao, nhưng đợi quá thời gian dự định đến ngày thứ ba thì bà bắt đầu lo sợ rồi.
Lần thứ ba ra khỏi văn phòng bộ phận vận chuyển, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Gần như ngày nào bà cũng đến đây hỏi thăm tình hình, nhưng trong xưởng cũng không liên hệ được mấy người tài xế Dương.
Gọi điện thoại cho phía Hải Thành thì đối phương nói xe đã xuất phát đúng thời gian bình thường rồi, theo lý mà nói đã đến sớm rồi mới phải.
Vậy mà đến bây giờ vẫn chưa tới, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì trên đường rồi.
Tô Uyển Ngọc càng lúc càng lo lắng, bà vừa lo vừa giấu không cho con gái biết.
Nhưng tâm trạng của bà càng ngày càng căng thẳng, cuối cùng Giang Miên Miên cũng nhìn ra được.
"Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy? Sao gần đây mẹ cứ hay lơ đãng vậy?"
Mấy ngày nay sắc mặt mẹ cô phờ phạc trông thấy, ngay cả cơm cũng ăn ít hơn bình thường nửa bát.
"Chắc là hai ngày nay trời mưa nên có hơi lạnh, không sao đâu, mẹ đến trạm y tế kê thuốc là được mà." Tô Uyển Ngọc không nói thật, sợ con gái cũng sẽ lo lắng.
Nhưng Giang Miên Miên lại chẳng phải là một đứa trẻ thực sự, cô đoán có lẽ mẹ cô đang lo lắng cho cha cô, kỳ thực trong lòng cô cũng đang thầm nhẩm đếm thời gian.
Hôm nay đã là ngày thứ năm quá thời gian dự định rồi, nhưng Giang Miên Miên lại không hoảng loạn lo lắng giống Tô Uyển Ngọc.
Bởi vì hệ thống đã nhập xong thông tin cá nhân của Giang Trường Hải, nên có thể xác định rằng ông vẫn còn sống.
Vì vậy, Giang Miên Miên đã nắm lấy tay mẹ cô, nét mặt vẫn tự tin an ủi mẹ cô: "Mẹ đừng lo, cha nhất định sẽ bình an trở về mà."
“Ừm.” Nhìn vào đôi mắt cương nghị sáng ngời của cô, Tô Uyển Ngọc mới tìm được cảm giác sức mạnh có thể giúp bà phấn chấn lại.
May mắn là, ngày thứ bảy vượt quá thời gian dự kiến, Giang Trường Hải cuối cùng cũng trở về.
Sau khi tan học ngày hôm đó, Tô Uyển Ngọc dẫn Giang Miên Miên đến nhà ăn dùng bữa, vừa vào nhà máy liền nhìn thấy một chiếc xe tải lớn quen thuộc đậu trong sân.
Bà có vẻ như không dám tin, dụi dụi mắt mình, cuối cùng khi nhìn thấy biển số xe, bà mới vô cùng kích động lắc tay của Giang Miên Miên: "Con gái, con xem chiếc xe hàng đó, có phải là xe mà tài xế Dương lái đi Hải Thành không?"
Giang Miên Miên còn trẻ, mắt cô cũng tốt hơn, vừa nhìn thì đã thấy đó chính là biển số xe mà trước khi đi cha cô đã nói cho họ biết.
"Vâng, mẹ, cha con về rồi."
"Đi, chúng ta đi tìm cha con."
Hai mẹ con hào hứng chạy ra xe tải.
Tài xế Dương đang nói chuyện với đồng nghiệp về chuyện mấy ngày qua, thấy vợ và con gái của Giang Trường Hải đang vội vã chạy tới, ông ta liền đẩy Giang Trường Hải một cái, trêu chọc nói: "Trường Hải, vợ và con gái cậu đến tìm cậu kìa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận